古诗词

诗赠王

孔平仲

广庭试群材,俊笔驰短晷。guǎng tíng shì qún cái,jùn bǐ chí duǎn guǐ。
锁厅争第一,乃后二三子。suǒ tīng zhēng dì yī,nǎi hòu èr sān zi。
骑龙失头角,十载困泥滓。qí lóng shī tóu jiǎo,shí zài kùn ní zǐ。
泛舟自淮南,得邑穷楚尾。fàn zhōu zì huái nán,dé yì qióng chǔ wěi。
江上始相逢,清名久吾耳。jiāng shàng shǐ xiāng féng,qīng míng jiǔ wú ěr。
油然睹颜色,悦泽已可喜。yóu rán dǔ yán sè,yuè zé yǐ kě xǐ。
博学有渊源,高谈见根柢。bó xué yǒu yuān yuán,gāo tán jiàn gēn dǐ。
有如万斛钟,久叩声益起。yǒu rú wàn hú zhōng,jiǔ kòu shēng yì qǐ。
如君岂易得,蹭蹬乃在此。rú jūn qǐ yì dé,cèng dēng nǎi zài cǐ。
棫朴析为薪,奈何遗杞梓。yù pǔ xī wèi xīn,nài hé yí qǐ zǐ。
我本世畸人,儳焉顽似鄙。wǒ běn shì jī rén,chán yān wán shì bǐ。
一官傍松楸,自足胜朱紫。yī guān bàng sōng qiū,zì zú shèng zhū zǐ。
功名已灰心,藜藿思没齿。gōng míng yǐ huī xīn,lí huò sī méi chǐ。
欲结方外游,徜徉访云水。yù jié fāng wài yóu,cháng yáng fǎng yún shuǐ。
闻君亦有意,不恋五斗米。wén jūn yì yǒu yì,bù liàn wǔ dòu mǐ。
笑指庐山高,论交从此始。xiào zhǐ lú shān gāo,lùn jiāo cóng cǐ shǐ。

孔平仲

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲的作品>>

猜您喜欢

春闺六言

孔平仲

燕子舞开烟绿,杜鹃啼破花红。yàn zi wǔ kāi yān lǜ,dù juān tí pò huā hóng。
满地夕阳芳草,有时细雨斜风。mǎn dì xī yáng fāng cǎo,yǒu shí xì yǔ xié fēng。
锦帐尚寒梦短,彩笺虽远情通。jǐn zhàng shàng hán mèng duǎn,cǎi jiān suī yuǎn qíng tōng。
泪痕染在襟上,愁绪织向机中。lèi hén rǎn zài jīn shàng,chóu xù zhī xiàng jī zhōng。

寄内

孔平仲

试说途中景,方知别后心。shì shuō tú zhōng jǐng,fāng zhī bié hòu xīn。
行人日暮少,风雪乱山深。xíng rén rì mù shǎo,fēng xuě luàn shān shēn。