古诗词

梅影

丘葵

冷蕊疏疏密密,老枝怪怪奇奇。lěng ruǐ shū shū mì mì,lǎo zhī guài guài qí qí。
孤高不得春力,雅淡惟应月知。gū gāo bù dé chūn lì,yǎ dàn wéi yīng yuè zhī。

丘葵

宋泉州同安人,字吉甫。早年有志朱子之学,亲炙于吕大圭、洪天锡之门。杜门励学,不求人知。宋亡,居海屿中,因自号钓矶翁。元世祖闻其名,遣御史奉币征聘,不出,赋诗见志。年八十余卒。有《易解义》、《书解义》、《诗解义》、《春秋解义》、《周礼补亡》及诗集。 丘葵的作品>>

猜您喜欢

东归拟再访吕所盘舟便不果盘有诗因次韵以谢

丘葵

对酒殷勤问后期,出门一步便相思。duì jiǔ yīn qín wèn hòu qī,chū mén yī bù biàn xiāng sī。
自从剡曲回舟后,长忆巴山听雨时。zì cóng shàn qū huí zhōu hòu,zhǎng yì bā shān tīng yǔ shí。
鹤发无成应念我,貂裘已敝欲从谁。hè fā wú chéng yīng niàn wǒ,diāo qiú yǐ bì yù cóng shuí。
归途不向盘中过,却被清泉笑恶诗。guī tú bù xiàng pán zhōng guò,què bèi qīng quán xiào è shī。

寄肯体

丘葵

三年云卧一身闲,惟有君来萧寺间。sān nián yún wò yī shēn xián,wéi yǒu jūn lái xiāo sì jiān。
既是君平为世弃,不妨巢父掉头还。jì shì jūn píng wèi shì qì,bù fáng cháo fù diào tóu hái。
平生学道鱼千里,晚岁参禅豹一班。píng shēng xué dào yú qiān lǐ,wǎn suì cān chán bào yī bān。
惟有圣贤真实地,吾侪努力莫辞难。wéi yǒu shèng xián zhēn shí dì,wú chái nǔ lì mò cí nán。

八十岁吟

丘葵

自愧身无济世才,茅斋高卧白云隈。zì kuì shēn wú jì shì cái,máo zhāi gāo wò bái yún wēi。
堂堂玉立窗前竹,叠叠前铺砌上苔。táng táng yù lì chuāng qián zhú,dié dié qián pù qì shàng tái。
白鸟去边春日落,青山断处晚潮来。bái niǎo qù biān chūn rì luò,qīng shān duàn chù wǎn cháo lái。
逢人不必言时事,共把情怀对酒开。féng rén bù bì yán shí shì,gòng bǎ qíng huái duì jiǔ kāi。

示儿

丘葵

吃紧为人毋自欺,吾犹失学况吾儿。chī jǐn wèi rén wú zì qī,wú yóu shī xué kuàng wú ér。
人谁无过过须改,道不远人人莫知。rén shuí wú guò guò xū gǎi,dào bù yuǎn rén rén mò zhī。
一定万牛拖不动,少差驷马亦难追。yī dìng wàn niú tuō bù dòng,shǎo chà sì mǎ yì nán zhuī。
如今老去空惆怅,八十年前尽背驰。rú jīn lǎo qù kōng chóu chàng,bā shí nián qián jǐn bèi chí。

八十四岁吟

丘葵

百年尚有一十六,天不穷人人自穷。bǎi nián shàng yǒu yī shí liù,tiān bù qióng rén rén zì qióng。
未解寡尤并寡悔,若为知至又知终。wèi jiě guǎ yóu bìng guǎ huǐ,ruò wèi zhī zhì yòu zhī zhōng。
如真可死何妨死,欲养不中那得中。rú zhēn kě sǐ hé fáng sǐ,yù yǎng bù zhōng nà dé zhōng。
无可奈何委诸命,狂澜终久必须东。wú kě nài hé wěi zhū mìng,kuáng lán zhōng jiǔ bì xū dōng。

求约

丘葵

求约未能休厌繁,每于得处自难言。qiú yuē wèi néng xiū yàn fán,měi yú dé chù zì nán yán。
书曾过眼平心看,道不依形触目存。shū céng guò yǎn píng xīn kàn,dào bù yī xíng chù mù cún。
木本草根如有见,山巅水际尽逢源。mù běn cǎo gēn rú yǒu jiàn,shān diān shuǐ jì jǐn féng yuán。
可怜日月惟空过,休听钟声送黄昏。kě lián rì yuè wéi kōng guò,xiū tīng zhōng shēng sòng huáng hūn。

一中

丘葵

莫把三才别立根,此身亦自一中分。mò bǎ sān cái bié lì gēn,cǐ shēn yì zì yī zhōng fēn。
四时环绕天包地,万片卷舒山出云。sì shí huán rào tiān bāo dì,wàn piàn juǎn shū shān chū yún。
道在灵台常泼泼,气归元海自沄沄。dào zài líng tái cháng pō pō,qì guī yuán hǎi zì yún yún。
百年保合太和内,老学无成恐有闻。bǎi nián bǎo hé tài hé nèi,lǎo xué wú chéng kǒng yǒu wén。

白露日独立

丘葵

西风吹我鬓鬅鬙,独立庭中影随形。xī fēng chuī wǒ bìn péng sēng,dú lì tíng zhōng yǐng suí xíng。
一岁露从今夜白,百年眼对老天青。yī suì lù cóng jīn yè bái,bǎi nián yǎn duì lǎo tiān qīng。
经秋不脱无多树,近月能明有几星。jīng qiū bù tuō wú duō shù,jìn yuè néng míng yǒu jǐ xīng。
惆怅前修人去尽,后生谁可嘱遗经。chóu chàng qián xiū rén qù jǐn,hòu shēng shuí kě zhǔ yí jīng。

磊落

丘葵

磊落襟怀人不知,回头堪叹亦堪悲。lěi luò jīn huái rén bù zhī,huí tóu kān tàn yì kān bēi。
杯残炙冷穷工部,齿豁头童老退之。bēi cán zhì lěng qióng gōng bù,chǐ huō tóu tóng lǎo tuì zhī。
十事有九不如意,百年逾八欲何为。shí shì yǒu jiǔ bù rú yì,bǎi nián yú bā yù hé wèi。
早知人世暗如漆,只合灶间食蛤蜊。zǎo zhī rén shì àn rú qī,zhǐ hé zào jiān shí há lí。

清昼

丘葵

谁信茅茨即玉堂,闲来清昼似宵长。shuí xìn máo cí jí yù táng,xián lái qīng zhòu shì xiāo zhǎng。
二仪升降太虚内,一静消磨万意忙。èr yí shēng jiàng tài xū nèi,yī jìng xiāo mó wàn yì máng。
忿欲俱空心自正,行持无力梦犹狂。fèn yù jù kōng xīn zì zhèng,xíng chí wú lì mèng yóu kuáng。
可曾濯足沧江水,飞上云间千仞冈。kě céng zhuó zú cāng jiāng shuǐ,fēi shàng yún jiān qiān rèn gāng。

用伯恭次信儿韵因以示之

丘葵

老至如斯更不愆,此生自断总由天。lǎo zhì rú sī gèng bù qiān,cǐ shēng zì duàn zǒng yóu tiān。
丈夫事到盖棺定,男子生随堕地缘。zhàng fū shì dào gài guān dìng,nán zi shēng suí duò dì yuán。
误读银车知昶拙,点成珠唾赖勤贤。wù dú yín chē zhī chǎng zhuō,diǎn chéng zhū tuò lài qín xián。
孤槎欲泛千寻海,常望龙骧万斛牵。gū chá yù fàn qiān xún hǎi,cháng wàng lóng xiāng wàn hú qiān。

病中作

丘葵

独坐茅檐静养疴,亦知来日苦无多。dú zuò máo yán jìng yǎng kē,yì zhī lái rì kǔ wú duō。
此心不动穷无鬼,元气将衰病有魔。cǐ xīn bù dòng qióng wú guǐ,yuán qì jiāng shuāi bìng yǒu mó。
叹老嗟卑非我事,贪生怛化欲如何。tàn lǎo jiē bēi fēi wǒ shì,tān shēng dá huà yù rú hé。
平生不为浮屠惑,自此幢峰土一窝。píng shēng bù wèi fú tú huò,zì cǐ chuáng fēng tǔ yī wō。

养疴

丘葵

八尺空床坐养疴,老来真是病维摩。bā chǐ kōng chuáng zuò yǎng kē,lǎo lái zhēn shì bìng wéi mó。
虚皇大道无为尔,造物小儿如我何。xū huáng dà dào wú wèi ěr,zào wù xiǎo ér rú wǒ hé。
许大乾坤无处著,这些躯壳累人多。xǔ dà qián kūn wú chù zhù,zhè xiē qū ké lèi rén duō。
何当飞入虚空里,骨肉收归土一窝。hé dāng fēi rù xū kōng lǐ,gǔ ròu shōu guī tǔ yī wō。

游承天寺海翁首座相与登月台因过方丈

丘葵

偶趁秋风一到城,市尘湫隘败人清。ǒu chèn qiū fēng yī dào chéng,shì chén jiǎo ài bài rén qīng。
牵丝聊作逢场戏,举眼那知得月明。qiān sī liáo zuò féng chǎng xì,jǔ yǎn nà zhī dé yuè míng。
寂外幡幢皆古意,堂边萱草自秋声。jì wài fān chuáng jiē gǔ yì,táng biān xuān cǎo zì qiū shēng。
因过方寸观心印,见得泥牛入海行。yīn guò fāng cùn guān xīn yìn,jiàn dé ní niú rù hǎi xíng。

再次前韵呈吴天游居士

丘葵

心在江湖身在城,暂分禅座觉神清。xīn zài jiāng hú shēn zài chéng,zàn fēn chán zuò jué shén qīng。
秋深竹叶敲窗响,昼静蕉花照眼明。qiū shēn zhú yè qiāo chuāng xiǎng,zhòu jìng jiāo huā zhào yǎn míng。
吟罢灯前窥佛偈,梦回枕上数钟声。yín bà dēng qián kuī fú jì,mèng huí zhěn shàng shù zhōng shēng。
未能参透庞居士,安得师门掉臂行。wèi néng cān tòu páng jū shì,ān dé shī mén diào bì xíng。