古诗词

观物

丘葵

维天于穆不已,维圣之德之纯。wéi tiān yú mù bù yǐ,wéi shèng zhī dé zhī chún。
人人皆可尧舜,物物各具乾坤。rén rén jiē kě yáo shùn,wù wù gè jù qián kūn。

丘葵

宋泉州同安人,字吉甫。早年有志朱子之学,亲炙于吕大圭、洪天锡之门。杜门励学,不求人知。宋亡,居海屿中,因自号钓矶翁。元世祖闻其名,遣御史奉币征聘,不出,赋诗见志。年八十余卒。有《易解义》、《书解义》、《诗解义》、《春秋解义》、《周礼补亡》及诗集。 丘葵的作品>>

猜您喜欢

答城中友人相勉求官

丘葵

愁来自唱五噫歌,名利场中脚岂牢。chóu lái zì chàng wǔ yī gē,míng lì chǎng zhōng jiǎo qǐ láo。
君看青衫求热炙,我怜赤子有寒号。jūn kàn qīng shān qiú rè zhì,wǒ lián chì zi yǒu hán hào。
鹤沾卫禄犹堪薄,松受秦封岂足高。hè zhān wèi lù yóu kān báo,sōng shòu qín fēng qǐ zú gāo。
家在荻芦丛畔住,分当蓑笠钓江皋。jiā zài dí lú cóng pàn zhù,fēn dāng suō lì diào jiāng gāo。

题杨子岩

丘葵

抗尘走俗令人憎,因觅桃源作此行。kàng chén zǒu sú lìng rén zēng,yīn mì táo yuán zuò cǐ xíng。
畏日烧空时事恶,飞泉泻石道心生。wèi rì shāo kōng shí shì è,fēi quán xiè shí dào xīn shēng。
青天尽处孤舟渺,好鸟鸣时万壑清。qīng tiān jǐn chù gū zhōu miǎo,hǎo niǎo míng shí wàn hè qīng。
一老头陀癯似鹤,殷勤煮水爨风铛。yī lǎo tóu tuó qú shì hè,yīn qín zhǔ shuǐ cuàn fēng dāng。

闻复卿欲访诗以促之

丘葵

五年不见复卿回,有客传言卿欲来。wǔ nián bù jiàn fù qīng huí,yǒu kè chuán yán qīng yù lái。
苔石生尘亲手扫,蓬门久闭令儿开。tái shí shēng chén qīn shǒu sǎo,péng mén jiǔ bì lìng ér kāi。
苍波摇月银成片,白鹭巢松雪作堆。cāng bō yáo yuè yín chéng piàn,bái lù cháo sōng xuě zuò duī。
料得城中无此景,速宜相就倒金罍。liào dé chéng zhōng wú cǐ jǐng,sù yí xiāng jiù dào jīn léi。

重游离相院

丘葵

三年挂搭此丛林,今日重来思转深。sān nián guà dā cǐ cóng lín,jīn rì zhòng lái sī zhuǎn shēn。
雨过残阳如月色,风来老树作潮音。yǔ guò cán yáng rú yuè sè,fēng lái lǎo shù zuò cháo yīn。
青山历历留人住,白鹭悠悠契我心。qīng shān lì lì liú rén zhù,bái lù yōu yōu qì wǒ xīn。
日暮荒村苦无伴,虚廊曳杖自行吟。rì mù huāng cūn kǔ wú bàn,xū láng yè zhàng zì xíng yín。

寄高尹

丘葵

桐下归来学钓鱼,岁寒相伴只鸥凫。tóng xià guī lái xué diào yú,suì hán xiāng bàn zhǐ ōu fú。
何期天上郎官宰,肯到江边处士庐。hé qī tiān shàng láng guān zǎi,kěn dào jiāng biān chù shì lú。
仲蔚自怜头似雪,阿勤岂解唾成珠。zhòng wèi zì lián tóu shì xuě,ā qín qǐ jiě tuò chéng zhū。
郎君东阁相看久,莫但清吟废读书。láng jūn dōng gé xiāng kàn jiǔ,mò dàn qīng yín fèi dú shū。

吴天游竹庄诸公

丘葵

市尘不碍古招提,笑踏西风暂此栖。shì chén bù ài gǔ zhāo tí,xiào tà xī fēng zàn cǐ qī。
松喜客来如解语,鸟知僧定不曾啼。sōng xǐ kè lái rú jiě yǔ,niǎo zhī sēng dìng bù céng tí。
问禅爪向维摩合,觅句头因领当低。wèn chán zhǎo xiàng wéi mó hé,mì jù tóu yīn lǐng dāng dī。
恐见黄花归未得,云间何处可攀跻。kǒng jiàn huáng huā guī wèi dé,yún jiān hé chù kě pān jī。

暮雨

丘葵

几月环城万骑屯,一朝闻鞑便南奔。jǐ yuè huán chéng wàn qí tún,yī cháo wén dá biàn nán bēn。
龙枯未必还忧蚁,牛瘠胡为莫偾豚。lóng kū wèi bì hái yōu yǐ,niú jí hú wèi mò fèn tún。
典午既衰无管仲,吐蕃方炽有怀恩。diǎn wǔ jì shuāi wú guǎn zhòng,tǔ fān fāng chì yǒu huái ēn。
临风一掬英雄泪,散作弥天暮雨昏。lín fēng yī jū yīng xióng lèi,sàn zuò mí tiān mù yǔ hūn。

秋兴

丘葵

千年成败事悠悠,独眺川原满目秋。qiān nián chéng bài shì yōu yōu,dú tiào chuān yuán mǎn mù qiū。
底处归航来远浦,何人吹笛倚高楼。dǐ chù guī háng lái yuǎn pǔ,hé rén chuī dí yǐ gāo lóu。
山和叠叠寒云迥,水带潇潇暮雨流。shān hé dié dié hán yún jiǒng,shuǐ dài xiāo xiāo mù yǔ liú。
回首故家零落尽,樽前谁与语离愁。huí shǒu gù jiā líng luò jǐn,zūn qián shuí yǔ yǔ lí chóu。

秋兴

丘葵

天下四时秋最惨,况于人世尚流离。tiān xià sì shí qiū zuì cǎn,kuàng yú rén shì shàng liú lí。
向来犬吠鸡鸣处,今见猿啼鬼哭悲。xiàng lái quǎn fèi jī míng chù,jīn jiàn yuán tí guǐ kū bēi。
泪洒黄花金灿烂,寒生白骨玉参差。lèi sǎ huáng huā jīn càn làn,hán shēng bái gǔ yù cān chà。
满山寂寞秋梧冷,正是愁肠欲断时。mǎn shān jì mò qiū wú lěng,zhèng shì chóu cháng yù duàn shí。

怪事

丘葵

怪事年来见未曾,岸今为谷谷为陵。guài shì nián lái jiàn wèi céng,àn jīn wèi gǔ gǔ wèi líng。
可怜龙向灵湫蛰,忍见猱来古木升。kě lián lóng xiàng líng jiǎo zhé,rěn jiàn náo lái gǔ mù shēng。
四载干戈多白骨,半宵风雨独青灯。sì zài gàn gē duō bái gǔ,bàn xiāo fēng yǔ dú qīng dēng。
腐儒未识皇天意,不信荆舒竟莫惩。fǔ rú wèi shí huáng tiān yì,bù xìn jīng shū jìng mò chéng。

门巷

丘葵

门巷萧条绝市声,吟肩终日耸崚嶒。mén xiàng xiāo tiáo jué shì shēng,yín jiān zhōng rì sǒng léng céng。
瘦如华表秋来鹤,贫似丛林旦过僧。shòu rú huá biǎo qiū lái hè,pín shì cóng lín dàn guò sēng。
渴吻漫消茶一碗,枯肠不饱稻三升。kě wěn màn xiāo chá yī wǎn,kū cháng bù bǎo dào sān shēng。
交游岂是相违意,四十无闻自可憎。jiāo yóu qǐ shì xiāng wéi yì,sì shí wú wén zì kě zēng。

和义兄诗毕忽忆竹庄石隐二老寄诗一首烦为问讯

丘葵

为向东林问起居,更询李白近何如。wèi xiàng dōng lín wèn qǐ jū,gèng xún lǐ bái jìn hé rú。
携琴想对青霞顶,觅句应巡碧玉除。xié qín xiǎng duì qīng xiá dǐng,mì jù yīng xún bì yù chú。
无复风流陪二老,空怜憔悴似三闾。wú fù fēng liú péi èr lǎo,kōng lián qiáo cuì shì sān lǘ。
冰霜凛凛河流断,安得双鱼送尺书。bīng shuāng lǐn lǐn hé liú duàn,ān dé shuāng yú sòng chǐ shū。

独行

丘葵

孤烟落日是何村,向晚村舂隔水闻。gū yān luò rì shì hé cūn,xiàng wǎn cūn chōng gé shuǐ wén。
白鸟远来全似蝶,红霞淡去却成云。bái niǎo yuǎn lái quán shì dié,hóng xiá dàn qù què chéng yún。
愁同落叶飞无数,淡比秋山瘦几分。chóu tóng luò yè fēi wú shù,dàn bǐ qiū shān shòu jǐ fēn。
客寄他乡元寂寞,独行不是故离群。kè jì tā xiāng yuán jì mò,dú xíng bù shì gù lí qún。

与应得李洋归

丘葵

花时莫负此良辰,信杖闲行寂寞滨。huā shí mò fù cǐ liáng chén,xìn zhàng xián xíng jì mò bīn。
日入山头成鹤顶,风吹沙碛皱鱼鳞。rì rù shān tóu chéng hè dǐng,fēng chuī shā qì zhòu yú lín。
飞来白鹭全成雪,倒去枯松半树春。fēi lái bái lù quán chéng xuě,dào qù kū sōng bàn shù chūn。
似此江山孤绝处,故应著此苦吟人。shì cǐ jiāng shān gū jué chù,gù yīng zhù cǐ kǔ yín rén。

江乡

丘葵

芦荻丛边日正长,人间乐处是江乡。lú dí cóng biān rì zhèng zhǎng,rén jiān lè chù shì jiāng xiāng。
溪童钓艇分鱼闹,蚕妇山炉煮茧香。xī tóng diào tǐng fēn yú nào,cán fù shān lú zhǔ jiǎn xiāng。
疏雨漏天青破碎,冲风滚浪白猖狂。shū yǔ lòu tiān qīng pò suì,chōng fēng gǔn làng bái chāng kuáng。
鸥沙犊草皆诗思,毋怪幽人觅句忙。ōu shā dú cǎo jiē shī sī,wú guài yōu rén mì jù máng。