古诗词

赠豫章来子仪言诗

曾丰

少年气宇要自恢,见人赋诗谓为才,出入常将笔装怀。shǎo nián qì yǔ yào zì huī,jiàn rén fù shī wèi wèi cái,chū rù cháng jiāng bǐ zhuāng huái。
中年心地要自息,见人哦诗谓为癖,起居常把口挂壁。zhōng nián xīn dì yào zì xī,jiàn rén ó shī wèi wèi pǐ,qǐ jū cháng bǎ kǒu guà bì。
子仪昌诵得意诗,句中勾我已懒机。zi yí chāng sòng dé yì shī,jù zhōng gōu wǒ yǐ lǎn jī。
多年抱渴满意沃,半世称雄望风雌。duō nián bào kě mǎn yì wò,bàn shì chēng xióng wàng fēng cí。
诗源始自葛天氏,三人投足歌牛尾。shī yuán shǐ zì gé tiān shì,sān rén tóu zú gē niú wěi。
万象包罗八曲间,国风雅颂其流尔。wàn xiàng bāo luó bā qū jiān,guó fēng yǎ sòng qí liú ěr。
八曲不幸世不传,传世仅馀三百篇。bā qū bù xìng shì bù chuán,chuán shì jǐn yú sān bǎi piān。
汉唐作者代角立,庶几老杜气浑全。hàn táng zuò zhě dài jiǎo lì,shù jǐ lǎo dù qì hún quán。
本朝诗数江西派,黄公太史为之最。běn cháo shī shù jiāng xī pài,huáng gōng tài shǐ wèi zhī zuì。
大成未集夷惠行,具体犹微颜孟辈。dà chéng wèi jí yí huì xíng,jù tǐ yóu wēi yán mèng bèi。
派流到今嗣者谁,青出于蓝吾子仪。pài liú dào jīn sì zhě shuí,qīng chū yú lán wú zi yí。
拄杖初担教门出,便敢呵佛骂祖师。zhǔ zhàng chū dān jiào mén chū,biàn gǎn hē fú mà zǔ shī。
我当拗折君拄杖,大家俱以背为向。wǒ dāng ǎo zhé jūn zhǔ zhàng,dà jiā jù yǐ bèi wèi xiàng。
能出二十四人前,更超三百五篇上。néng chū èr shí sì rén qián,gèng chāo sān bǎi wǔ piān shàng。

曾丰

宋乐安人,字幼度。孝宗乾道五年进士。以文章名。累官知德庆府。晚年无意仕进,筑室称樽斋,以诗酒自娱。有《缘督集》。 曾丰的作品>>

猜您喜欢

余蓄石屏风十游稚宜喜而求之辄遗其一侑以五绝

曾丰

巨灵神手造江山,潜写为图置石间。jù líng shén shǒu zào jiāng shān,qián xiě wèi tú zhì shí jiān。
岁久石为图所变,一重峦下一重湾。suì jiǔ shí wèi tú suǒ biàn,yī zhòng luán xià yī zhòng wān。

余蓄石屏风十游稚宜喜而求之辄遗其一侑以五绝

曾丰

太行王屋两嵯峨,移置石间痕未磨。tài xíng wáng wū liǎng cuó é,yí zhì shí jiān hén wèi mó。
指似行人无识者,化身吾恐是夸娥。zhǐ shì xíng rén wú shí zhě,huà shēn wú kǒng shì kuā é。

余蓄石屏风十游稚宜喜而求之辄遗其一侑以五绝

曾丰

后土心恬不爱奇,祁阳人故得私之。hòu tǔ xīn tián bù ài qí,qí yáng rén gù dé sī zhī。
我新取道祁阳过,鬼发其藏使见随。wǒ xīn qǔ dào qí yáng guò,guǐ fā qí cáng shǐ jiàn suí。

余蓄石屏风十游稚宜喜而求之辄遗其一侑以五绝

曾丰

大道要为天下公,割吾所爱以归侬。dà dào yào wèi tiān xià gōng,gē wú suǒ ài yǐ guī nóng。
北窗不在西湖上,惊见飞来湖上峰。běi chuāng bù zài xī hú shàng,jīng jiàn fēi lái hú shàng fēng。

试胡梦传笔

曾丰

毛公委质应时须,管子知心受以虚。máo gōng wěi zhì yīng shí xū,guǎn zi zhī xīn shòu yǐ xū。
容到中书黄纸上,管教一字一华胥。róng dào zhōng shū huáng zhǐ shàng,guǎn jiào yī zì yī huá xū。

试胡梦传笔

曾丰

用从书契到于今,万世功名一洗心。yòng cóng shū qì dào yú jīn,wàn shì gōng míng yī xǐ xīn。
甘与墨卿绝交后,管城萧散退藏深。gān yǔ mò qīng jué jiāo hòu,guǎn chéng xiāo sàn tuì cáng shēn。

揽镜

曾丰

直上冲天髯欲虬,斜飞控地鬓还彪。zhí shàng chōng tiān rán yù qiú,xié fēi kòng dì bìn hái biāo。
目中已决行藏策,赢得从今不倚楼。mù zhōng yǐ jué xíng cáng cè,yíng dé cóng jīn bù yǐ lóu。

久欲访约斋未果两绝句下逮

曾丰

京师谁可与论文,好事纷纷访子云。jīng shī shuí kě yǔ lùn wén,hǎo shì fēn fēn fǎng zi yún。
犹恨闻名未相见,见时当更过于闻。yóu hèn wén míng wèi xiāng jiàn,jiàn shí dāng gèng guò yú wén。

久欲访约斋未果两绝句下逮

曾丰

倦游长闭读书斋,重与人交省往来。juàn yóu zhǎng bì dú shū zhāi,zhòng yǔ rén jiāo shěng wǎng lái。
陡觉心中生羽翼,只缘句里挟风雷。dǒu jué xīn zhōng shēng yǔ yì,zhǐ yuán jù lǐ xié fēng léi。

始生之日有笼禽而献者口占一绝放之

曾丰

汤网恢疏未弃捐,绛纱宠里是壶天。tāng wǎng huī shū wèi qì juān,jiàng shā chǒng lǐ shì hú tiān。
倘来富贵曾聊尔,归去山林乃自然。tǎng lái fù guì céng liáo ěr,guī qù shān lín nǎi zì rán。

阁皂山道士晏时中过我南浦久之告归

曾丰

忘家未足更忘形,散客孤云迹不停。wàng jiā wèi zú gèng wàng xíng,sàn kè gū yún jì bù tíng。
三楚江山心未饱,七闽泉石眼初醒。sān chǔ jiāng shān xīn wèi bǎo,qī mǐn quán shí yǎn chū xǐng。

阁皂山道士晏时中过我南浦久之告归

曾丰

孟阳风月小弥明,犹子于今有典刑。mèng yáng fēng yuè xiǎo mí míng,yóu zi yú jīn yǒu diǎn xíng。
已得旌阳传道妙,犹从彭泽乞诗灵。yǐ dé jīng yáng chuán dào miào,yóu cóng péng zé qǐ shī líng。

阁皂山道士晏时中过我南浦久之告归

曾丰

客里相逢天一涯,吾归未得羡君回。kè lǐ xiāng féng tiān yī yá,wú guī wèi dé xiàn jūn huí。
闽山荔子量分去,庾岭梅花剩寄来。mǐn shān lì zi liàng fēn qù,yǔ lǐng méi huā shèng jì lái。

罢县解归途中闻子规

曾丰

黎侯无补邑之民,业已言归岂诳人。lí hóu wú bǔ yì zhī mín,yè yǐ yán guī qǐ kuáng rén。
中露泥中非所恋,子规何用更谆谆。zhōng lù ní zhōng fēi suǒ liàn,zi guī hé yòng gèng zhūn zhūn。

罢县解归途中闻子规

曾丰

轻舍柴桑悔欲追,虽无所激亦谋归。qīng shě chái sāng huǐ yù zhuī,suī wú suǒ jī yì móu guī。
子规大似相知浅,犹虑渊明未见机。zi guī dà shì xiāng zhī qiǎn,yóu lǜ yuān míng wèi jiàn jī。