古诗词

再韵谢和章

刘宰

公诗沧海生明月,草木光辉涯不竭。gōng shī cāng hǎi shēng míng yuè,cǎo mù guāng huī yá bù jié。
仆如拙匠运斧斤,颜汗淋漓指流血。pū rú zhuō jiàng yùn fǔ jīn,yán hàn lín lí zhǐ liú xuè。
心知短绠难汲深,拱把之木无繁阴。xīn zhī duǎn gěng nán jí shēn,gǒng bǎ zhī mù wú fán yīn。
风雅堕地几千祀,牢落荒林鸣络纬。fēng yǎ duò dì jǐ qiān sì,láo luò huāng lín míng luò wěi。
眼明纸上走虬龙,古锦囊中新奏功。yǎn míng zhǐ shàng zǒu qiú lóng,gǔ jǐn náng zhōng xīn zòu gōng。
搜奇往往魑魅泣,穷高不碍天门重。sōu qí wǎng wǎng chī mèi qì,qióng gāo bù ài tiān mén zhòng。
鹏飞羊角三万里,笔势翩翩有如此。péng fēi yáng jiǎo sān wàn lǐ,bǐ shì piān piān yǒu rú cǐ。
渠侬辟易虎负嵎,公独从容禹行水。qú nóng pì yì hǔ fù yú,gōng dú cóng róng yǔ xíng shuǐ。
端由万卷胸中在,左右寻源无不会。duān yóu wàn juǎn xiōng zhōng zài,zuǒ yòu xún yuán wú bù huì。
诗坛独上四无人,乌兔驱车天倚盖。shī tán dú shàng sì wú rén,wū tù qū chē tiān yǐ gài。
曹刘沈谢不支吾,阴何间隔孙山外。cáo liú shěn xiè bù zhī wú,yīn hé jiān gé sūn shān wài。
池塘不梦春草青,愚生已分老田塍。chí táng bù mèng chūn cǎo qīng,yú shēng yǐ fēn lǎo tián chéng。
县榻空烦礼徐稚,一笑相逢俄隔岁。xiàn tà kōng fán lǐ xú zhì,yī xiào xiāng féng é gé suì。
不辞入府异庞公,只恐言诗非木赐。bù cí rù fǔ yì páng gōng,zhǐ kǒng yán shī fēi mù cì。
朝来好语日边传,大惠宁许一州专。cháo lái hǎo yǔ rì biān chuán,dà huì níng xǔ yī zhōu zhuān。
诏书络绎催朝天,紫薇帝庭领列仙。zhào shū luò yì cuī cháo tiān,zǐ wēi dì tíng lǐng liè xiān。
钓船已入酒圣手,清风一枕无何有。diào chuán yǐ rù jiǔ shèng shǒu,qīng fēng yī zhěn wú hé yǒu。
遮留当道拥车轮,尚能唤起随邦人。zhē liú dāng dào yōng chē lún,shàng néng huàn qǐ suí bāng rén。

刘宰

宋镇江金坛人,字平国,号漫塘病叟。先宗绍熙元年进士。调江宁尉,当地巫风甚盛,令保伍互相纠察,多使改业为农。授泰兴令,有能名。以父丧至京,极言韩侂胄轻挑兵端。授浙东仓司干官,寻告归。退居三十八年,在乡置义仓,创义役,赈济万余人,又定折麦钱额,毁淫祠八十四所。有《漫塘文集》。 刘宰的作品>>

猜您喜欢

题冯公岭旅邸

刘宰

层楼杰阁耸朱栏,楼下行人自往还。céng lóu jié gé sǒng zhū lán,lóu xià xíng rén zì wǎng hái。
但见彩云横木末,不知身在翠微间。dàn jiàn cǎi yún héng mù mò,bù zhī shēn zài cuì wēi jiān。

题永嘉寺壁

刘宰

石泉飞下宝莲宫,似听钧天奏未终。shí quán fēi xià bǎo lián gōng,shì tīng jūn tiān zòu wèi zhōng。
千古风流谢康乐,可无屐齿此山中。qiān gǔ fēng liú xiè kāng lè,kě wú jī chǐ cǐ shān zhōng。

题石门奉真观

刘宰

叠障为屏石作门,阴云漠漠雨昏昏。dié zhàng wèi píng shí zuò mén,yīn yún mò mò yǔ hūn hūn。
清游到晚不知去,要上峰头望晓暾。qīng yóu dào wǎn bù zhī qù,yào shàng fēng tóu wàng xiǎo tūn。

次韵苏明仲

刘宰

诗翁名字简思陵,死去人疑化鹤丁。shī wēng míng zì jiǎn sī líng,sǐ qù rén yí huà hè dīng。
败絮当年犹自拥,褐衣今日可忘情。bài xù dāng nián yóu zì yōng,hè yī jīn rì kě wàng qíng。

酬陈子与

刘宰

门外秋光入句频,门前积雨少来人。mén wài qiū guāng rù jù pín,mén qián jī yǔ shǎo lái rén。
利名到底成何事,赢得江湖自在身。lì míng dào dǐ chéng hé shì,yíng dé jiāng hú zì zài shēn。

送晦庵语孟集注与诸侄

刘宰

伊洛遗书遍讨论,微言千古破童昏。yī luò yí shū biàn tǎo lùn,wēi yán qiān gǔ pò tóng hūn。
要知此老殷勤意,送与君家好弟昆。yào zhī cǐ lǎo yīn qín yì,sòng yǔ jūn jiā hǎo dì kūn。

冬日即事

刘宰

飞廉不解却丰隆,结就浓阴万里同。fēi lián bù jiě què fēng lóng,jié jiù nóng yīn wàn lǐ tóng。
须信碧霄无点滓,晓来红日自生东。xū xìn bì xiāo wú diǎn zǐ,xiǎo lái hóng rì zì shēng dōng。

戏和荆公读汉书

刘宰

当年泚笔笑愚忠,后日私书迹更穷。dāng nián cǐ bǐ xiào yú zhōng,hòu rì sī shū jì gèng qióng。
自是京刘异恭显,未知君意与谁同。zì shì jīng liú yì gōng xiǎn,wèi zhī jūn yì yǔ shuí tóng。

读韩诗和其韵

刘宰

韩子文同孟氏醇,陈言去尽只天真。hán zi wén tóng mèng shì chún,chén yán qù jǐn zhǐ tiān zhēn。
君诗费却雕镌力,笔下应夸自有神。jūn shī fèi què diāo juān lì,bǐ xià yīng kuā zì yǒu shén。

读苏武传

刘宰

李陵卫律两降人,大义相规几尽诚。lǐ líng wèi lǜ liǎng jiàng rén,dà yì xiāng guī jǐ jǐn chéng。
陵语不传传卫律,要令千载识交情。líng yǔ bù chuán chuán wèi lǜ,yào lìng qiān zài shí jiāo qíng。

读公孙弘卜式儿宽传

刘宰

儒雅弘宽世所宗,汗青中介牧羊翁。rú yǎ hóng kuān shì suǒ zōng,hàn qīng zhōng jiè mù yáng wēng。
史家有意君知否,未必文华胜朴忠。shǐ jiā yǒu yì jūn zhī fǒu,wèi bì wén huá shèng pǔ zhōng。

读楼护传

刘宰

刘氏难令吕氏安,郦生大义炳如丹。liú shì nán lìng lǚ shì ān,lì shēng dà yì bǐng rú dān。
君卿卖友阿王莽,死去何颜见吕宽。jūn qīng mài yǒu ā wáng mǎng,sǐ qù hé yán jiàn lǚ kuān。

读卫青传

刘宰

任侠行权世所诛,将军尚借齿牙馀。rèn xiá xíng quán shì suǒ zhū,jiāng jūn shàng jiè chǐ yá yú。
古来名将勤招选,底事牢辞不敢居。gǔ lái míng jiāng qín zhāo xuǎn,dǐ shì láo cí bù gǎn jū。

书陈少阳遗墨后

刘宰

赎死何由可百身,遗书犹足警来人。shú sǐ hé yóu kě bǎi shēn,yí shū yóu zú jǐng lái rén。
当时珍重千金字,此日凄凉一窖尘。dāng shí zhēn zhòng qiān jīn zì,cǐ rì qī liáng yī jiào chén。

送应徽之归天台

刘宰

去来行李苦匆匆,世路崎岖一笑中。qù lái xíng lǐ kǔ cōng cōng,shì lù qí qū yī xiào zhōng。
闻道倚门占鹊喜,早寻归棹浙江东。wén dào yǐ mén zhàn què xǐ,zǎo xún guī zhào zhè jiāng dōng。