古诗词

游仙词三十三首

王镃

龙楼凤阁起霞光,阙下排班待玉皇。lóng lóu fèng gé qǐ xiá guāng,quē xià pái bān dài yù huáng。
惟有栾巴来得晚,满身犹带酒痕香。wéi yǒu luán bā lái dé wǎn,mǎn shēn yóu dài jiǔ hén xiāng。

王镃

王镃(生卒年不详)南宋诗人。字介翁,号月洞,处州平昌县(今浙江省遂昌县湖山镇)人。宋末授金溪(今江西抚州市)县尉。宋亡,遁迹为道士,隐居湖山,与同时宋遗民尹绿坡等人结社唱酬,命其所居“日月洞”,人称“月洞先生”。遗著由其族孙养端于明嘉靖三十七年(1558)刊为《月洞吟》一卷。万历二十一年(1593)汤显祖在赴任遂昌知县期间,为诗集作序称:“宋月洞先生诗殆宛然出晚人之手,宋之季犹唐之季也。”汤显祖敬佩月洞的为人及诗品,还为之题词“林下一人”。入清后其族孙宗虞又补刻后册。 王镃的作品>>

猜您喜欢

旅邸秋晚二首

王镃

夜深玉树不啼鸦,照影残灯客梦家。yè shēn yù shù bù tí yā,zhào yǐng cán dēng kè mèng jiā。
归计未成秋又去,水边羞见雁红花。guī jì wèi chéng qiū yòu qù,shuǐ biān xiū jiàn yàn hóng huā。

旅邸秋晚二首

王镃

井梧敲尽石阑风,放入斜阳水底红。jǐng wú qiāo jǐn shí lán fēng,fàng rù xié yáng shuǐ dǐ hóng。
秋思渐消离思长,一声过雁翠楼东。qiū sī jiàn xiāo lí sī zhǎng,yī shēng guò yàn cuì lóu dōng。

冬暮客中

王镃

典尽寒衣未得归,客囊惟有带来诗。diǎn jǐn hán yī wèi dé guī,kè náng wéi yǒu dài lái shī。
夜深月照回家梦,怕杀梅花笛又吹。yè shēn yuè zhào huí jiā mèng,pà shā méi huā dí yòu chuī。

雪夜二首

王镃

松屋篝灯伴夜阑,闭门不管雪花寒。sōng wū gōu dēng bàn yè lán,bì mén bù guǎn xuě huā hán。
调朱旋滴梅瓶水,读过唐诗再点看。diào zhū xuán dī méi píng shuǐ,dú guò táng shī zài diǎn kàn。

雪夜二首

王镃

落在空中似雨飞,成花因被紧风吹。luò zài kōng zhōng shì yǔ fēi,chéng huā yīn bèi jǐn fēng chuī。
销金帐掩红娇处,暖护歌声醉不知。xiāo jīn zhàng yǎn hóng jiāo chù,nuǎn hù gē shēng zuì bù zhī。

冬暄

王镃

小春气候不相同,晴却无寒有软风。xiǎo chūn qì hòu bù xiāng tóng,qíng què wú hán yǒu ruǎn fēng。
最是湘桃惊暖误,霜边偷染一梢红。zuì shì xiāng táo jīng nuǎn wù,shuāng biān tōu rǎn yī shāo hóng。

白鸡冠

王镃

旌阳仙去坠栖笼,窃药曾归草木中。jīng yáng xiān qù zhuì qī lóng,qiè yào céng guī cǎo mù zhōng。
餐了琼霜因换雪,至今顶内不粘红。cān le qióng shuāng yīn huàn xuě,zhì jīn dǐng nèi bù zhān hóng。

白兰

王镃

楚客曾因葬水中,骨寒化出玉玲珑。chǔ kè céng yīn zàng shuǐ zhōng,gǔ hán huà chū yù líng lóng。
生时不饮香魂醒,难着春风半点红。shēng shí bù yǐn xiāng hún xǐng,nán zhe chūn fēng bàn diǎn hóng。

山茶

王镃

蜡包绿萼日才烘,放出千枝鹤顶红。là bāo lǜ è rì cái hōng,fàng chū qiān zhī hè dǐng hóng。
待得雪晴春信透,翠云围绕锦屏风。dài dé xuě qíng chūn xìn tòu,cuì yún wéi rào jǐn píng fēng。

水仙

王镃

银台香露洗金卮,玉佩飘飘醉欲飞。yín tái xiāng lù xǐ jīn zhī,yù pèi piāo piāo zuì yù fēi。
想是龙宫春宴罢,凌波归早湿绡衣。xiǎng shì lóng gōng chūn yàn bà,líng bō guī zǎo shī xiāo yī。

凤仙

王镃

凤箫声断彩鸾来,弄玉仙游竟不回。fèng xiāo shēng duàn cǎi luán lái,nòng yù xiān yóu jìng bù huí。
英气至今留世上,年年化作此花开。yīng qì zhì jīn liú shì shàng,nián nián huà zuò cǐ huā kāi。

白杜鹃

王镃

雪玉层层映翠微,蜀王心事此花知。xuě yù céng céng yìng cuì wēi,shǔ wáng xīn shì cǐ huā zhī。
染红不到枝头上,想是啼鹃血尽时。rǎn hóng bù dào zhī tóu shàng,xiǎng shì tí juān xuè jǐn shí。

荼蘼

王镃

云护苍虬架影凉,白涎粘满碧条长。yún hù cāng qiú jià yǐng liáng,bái xián zhān mǎn bì tiáo zhǎng。
不须酿酒为风韵,醉卧花边梦亦香。bù xū niàng jiǔ wèi fēng yùn,zuì wò huā biān mèng yì xiāng。

梨花

王镃

一身娇韵倚东风,骨腻肌香易粉融。yī shēn jiāo yùn yǐ dōng fēng,gǔ nì jī xiāng yì fěn róng。
好向晓光垂露看,杨妃梳洗出唐宫。hǎo xiàng xiǎo guāng chuí lù kàn,yáng fēi shū xǐ chū táng gōng。

蜀葵

王镃

片片川罗湿露凉,染红才了染鹅黄。piàn piàn chuān luó shī lù liáng,rǎn hóng cái le rǎn é huáng。
花根疑是忠臣骨,开出倾心向太阳。huā gēn yí shì zhōng chén gǔ,kāi chū qīng xīn xiàng tài yáng。