古诗词

赠彭花翁牡丹障

姚勉

洛之花图欧公诗,惊怪天巧呈新枝。luò zhī huā tú ōu gōng shī,jīng guài tiān qiǎo chéng xīn zhī。
自言当时记者数十种,姚魏后有潜溪绯。zì yán dāng shí jì zhě shù shí zhǒng,yáo wèi hòu yǒu qián xī fēi。
蜀之花图景仁句,香雪蕊金藏不露。shǔ zhī huā tú jǐng rén jù,xiāng xuě ruǐ jīn cáng bù lù。
径围三尺瑞云红,尚有二花添未具。jìng wéi sān chǐ ruì yún hóng,shàng yǒu èr huā tiān wèi jù。
此花非惟今所无,世间久亦无此图。cǐ huā fēi wéi jīn suǒ wú,shì jiān jiǔ yì wú cǐ tú。
东南花样自来小,如盘能几多如盂。dōng nán huā yàng zì lái xiǎo,rú pán néng jǐ duō rú yú。
晓来明眼花翁作,风韵宛然如蜀洛。xiǎo lái míng yǎn huā wēng zuò,fēng yùn wǎn rán rú shǔ luò。
写作花中第一花,群类一时都脱落。xiě zuò huā zhōng dì yī huā,qún lèi yī shí dōu tuō luò。
想渠攲笔小盘礴,心去化工无一膜。xiǎng qú qī bǐ xiǎo pán bó,xīn qù huà gōng wú yī mó。
天上司花巧不神,笔底春风光欲烁。tiān shàng sī huā qiǎo bù shén,bǐ dǐ chūn fēng guāng yù shuò。
笼寒不假青蒻庵,护日何须碧油幕。lóng hán bù jiǎ qīng ruò ān,hù rì hé xū bì yóu mù。
月坡堤,张家园,郭令公宅东街偏。yuè pō dī,zhāng jiā yuán,guō lìng gōng zhái dōng jiē piān。
锦衾绣帐相接连,一夜移入歌堂巅。jǐn qīn xiù zhàng xiāng jiē lián,yī yè yí rù gē táng diān。
吴台教战娃数百,汉宫列侍娥三千。wú tái jiào zhàn wá shù bǎi,hàn gōng liè shì é sān qiān。
鲛绡十丈思公谱,锦茵万态元舆赋。jiāo xiāo shí zhàng sī gōng pǔ,jǐn yīn wàn tài yuán yú fù。
花自长春蜡不封,根无下土虫难蠹。huā zì zhǎng chūn là bù fēng,gēn wú xià tǔ chóng nán dù。
花翁花翁子诚能,见渠此画万感增。huā wēng huā wēng zi chéng néng,jiàn qú cǐ huà wàn gǎn zēng。
此花昔惟载本草,流传至唐花始好。cǐ huā xī wéi zài běn cǎo,liú chuán zhì táng huā shǐ hǎo。
移来从武照,爱重由环儿。yí lái cóng wǔ zhào,ài zhòng yóu huán ér。
名花与倾国,初著沉香词。míng huā yǔ qīng guó,chū zhù chén xiāng cí。
从此帝城春,争逐赏花期。cóng cǐ dì chéng chūn,zhēng zhú shǎng huā qī。
径尺夸千朵,万钱买一枝。jìng chǐ kuā qiān duǒ,wàn qián mǎi yī zhī。
三街九陌沸游赏,冠盖车马相追随。sān jiē jiǔ mò fèi yóu shǎng,guān gài chē mǎ xiāng zhuī suí。
自入天朝花最盛,长寿不数唐崇敬。zì rù tiān cháo huā zuì shèng,zhǎng shòu bù shù táng chóng jìng。
岂非洛阳天下中,和气又非长安同。qǐ fēi luò yáng tiān xià zhōng,hé qì yòu fēi zhǎng ān tóng。
故令百卉巧变幻,黄绯紫白深浅红。gù lìng bǎi huì qiǎo biàn huàn,huáng fēi zǐ bái shēn qiǎn hóng。
簪花下至采樵子,献花上至蓬莱宫。zān huā xià zhì cǎi qiáo zi,xiàn huā shàng zhì péng lái gōng。
或言此花特妖媚,只解趋时争富贵。huò yán cǐ huā tè yāo mèi,zhǐ jiě qū shí zhēng fù guì。
阿照移来丑此妍,阿环贵重荣犹悴。ā zhào yí lái chǒu cǐ yán,ā huán guì zhòng róng yóu cuì。
四香阁上属谁家,朝恩宅里知何地。sì xiāng gé shàng shǔ shuí jiā,cháo ēn zhái lǐ zhī hé dì。
世人浪自相矜夸,看到子孙能几家。shì rén làng zì xiāng jīn kuā,kàn dào zi sūn néng jǐ jiā。
我言此罪不在花,自是时辈争荣华。wǒ yán cǐ zuì bù zài huā,zì shì shí bèi zhēng róng huá。
洛人珍重姚黄不轻畀,一根不入权豪第。luò rén zhēn zhòng yáo huáng bù qīng bì,yī gēn bù rù quán háo dì。
花知天朝真治世,万古天藏发奇秘。huā zhī tiān cháo zhēn zhì shì,wàn gǔ tiān cáng fā qí mì。
洛不爱宝蜀出珍,如凤如麟王者瑞。luò bù ài bǎo shǔ chū zhēn,rú fèng rú lín wáng zhě ruì。
洛中富推程与邵,蜀之苏范辉相照。luò zhōng fù tuī chéng yǔ shào,shǔ zhī sū fàn huī xiāng zhào。
人品亦如花品高,斯人斯花古来少。rén pǐn yì rú huā pǐn gāo,sī rén sī huā gǔ lái shǎo。
后来蜀洛党小分,世间万变如轮云。hòu lái shǔ luò dǎng xiǎo fēn,shì jiān wàn biàn rú lún yún。
洛阳名园占治乱,读书至此空三叹。luò yáng míng yuán zhàn zhì luàn,dú shū zhì cǐ kōng sān tàn。
洛宫禾黍今离离,蜀道峨眉更惨凄。luò gōng hé shǔ jīn lí lí,shǔ dào é méi gèng cǎn qī。
花翁作此岂无意,要见祖宗全盛时。huā wēng zuò cǐ qǐ wú yì,yào jiàn zǔ zōng quán shèng shí。
姚勉

姚勉

姚勉(1216~1262),乳名二郎,学名冲,因避讳改名勉,字述之、成一,号蜚卿、飞卿,古天德乡(今江西宜丰县新庄镇)灵源村人。宋嘉定9年(1216)生,初生时,曾被弃之山野雪地,故其成年后自号“雪坡”以志不忘。 姚勉的作品>>

猜您喜欢

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

斯莲君子花,几为佛所污。sī lián jūn zi huā,jǐ wèi fú suǒ wū。
先生独拈出,万世知向慕。xiān shēng dú niān chū,wàn shì zhī xiàng mù。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

腰不为米折,头独采菊低。yāo bù wèi mǐ zhé,tóu dú cǎi jú dī。
晚节名元亮,思与隆中齐。wǎn jié míng yuán liàng,sī yǔ lóng zhōng qí。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

孤山养孤鹤,宜与梅为邻。gū shān yǎng gū hè,yí yǔ méi wèi lín。
处士若轻出,梅花应笑人。chù shì ruò qīng chū,méi huā yīng xiào rén。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

先生人中豪,志不肯司马。xiān shēng rén zhōng háo,zhì bù kěn sī mǎ。
一曲广陵散,绝世不可写。yī qū guǎng líng sàn,jué shì bù kě xiě。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

安石廊庙姿,岂不娴将略。ān shí láng miào zī,qǐ bù xián jiāng lüè。
氐奴惊伟人,良已先得著。dī nú jīng wěi rén,liáng yǐ xiān dé zhù。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

平生忠义心,一饭不少忘。píng shēng zhōng yì xīn,yī fàn bù shǎo wàng。
臣甫宁饿死,愿君尧舜唐。chén fǔ níng è sǐ,yuàn jūn yáo shùn táng。

先贤八咏三闾纫兰

姚勉

殿前伸脚时,奴视高力士。diàn qián shēn jiǎo shí,nú shì gāo lì shì。
群阉旁吐舌,翰林醒不醉。qún yān páng tǔ shé,hàn lín xǐng bù zuì。

春日即事

姚勉

梁燕无声半掩关,昼长人静觉春闲。liáng yàn wú shēng bàn yǎn guān,zhòu zhǎng rén jìng jué chūn xián。
闲中却有农歌起,声在晴烟绿处山。xián zhōng què yǒu nóng gē qǐ,shēng zài qíng yān lǜ chù shān。

花下闻莺

姚勉

吹花不起午风轻,懒絮闲丝扬暖晴。chuī huā bù qǐ wǔ fēng qīng,lǎn xù xián sī yáng nuǎn qíng。
诗料满前收不尽,海棠花下又闻莺。shī liào mǎn qián shōu bù jǐn,hǎi táng huā xià yòu wén yīng。

催海棠二首

姚勉

燕子衔春已几时,嫣然未见茜红枝。yàn zi xián chūn yǐ jǐ shí,yān rán wèi jiàn qiàn hóng zhī。
天开锦幄烘晴昼,着力东风一夜吹。tiān kāi jǐn wò hōng qíng zhòu,zhe lì dōng fēng yī yè chuī。

催海棠二首

姚勉

把酒叮咛蜀海棠,睡红何似未忺妆。bǎ jiǔ dīng níng shǔ hǎi táng,shuì hóng hé shì wèi xiān zhuāng。
不嫌老杜吟无句,定为渊材恨少香。bù xián lǎo dù yín wú jù,dìng wèi yuān cái hèn shǎo xiāng。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

翠底红娇得几时,不甘飞动雪胭脂。cuì dǐ hóng jiāo dé jǐ shí,bù gān fēi dòng xuě yān zhī。
问天借醒书窗眼,为报东风且慢吹。wèn tiān jiè xǐng shū chuāng yǎn,wèi bào dōng fēng qiě màn chuī。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

不作天开锦幄红,却成急雪舞回风。bù zuò tiān kāi jǐn wò hóng,què chéng jí xuě wǔ huí fēng。
多应欲衬吟春步,绣出香裀展径中。duō yīng yù chèn yín chūn bù,xiù chū xiāng yīn zhǎn jìng zhōng。

海棠一夜为风吹尽三首

姚勉

海棠自是百花仙,霞袂霓裳下九天。hǎi táng zì shì bǎi huā xiān,xiá mèi ní shang xià jiǔ tiān。
昨夜诏归红玉阙,但留翠幄锁晴烟。zuó yè zhào guī hóng yù quē,dàn liú cuì wò suǒ qíng yān。

海棠落尽叶间犹见数花

姚勉

狼藉吹花一夜风,锦裀织就锦机空。láng jí chuī huā yī yè fēng,jǐn yīn zhī jiù jǐn jī kōng。
叶间尚有馀春在,深处娇藏四五红。yè jiān shàng yǒu yú chūn zài,shēn chù jiāo cáng sì wǔ hóng。