古诗词

题香积寺

冯时行

拨草詹风日,招提重访寻。bō cǎo zhān fēng rì,zhāo tí zhòng fǎng xún。
雪如将路断,云实助山深。xuě rú jiāng lù duàn,yún shí zhù shān shēn。
密印传初祖,英风嗣少林。mì yìn chuán chū zǔ,yīng fēng sì shǎo lín。
我来聊借榻,静夜听龙吟。wǒ lái liáo jiè tà,jìng yè tīng lóng yín。

冯时行

宋恭州壁山人,字当可,号缙云。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴中,历江原丞,知丹棱县、万州。召对,力言和议不可信,为秦桧所恶。寻被劾罢,自是坐废十八年。桧死,起知蓬州、黎州,为官廉正,用法颇严。擢成都府路提刑,卒于官。有《易论》、《缙云集》。 冯时行的作品>>

猜您喜欢

自开江归依山结茅以居偶成长句

冯时行

酒腐于爵肉腐俎,担石之储我何有。jiǔ fǔ yú jué ròu fǔ zǔ,dān shí zhī chǔ wǒ hé yǒu。
陆居无屋江无船,谁人乞与买山钱。lù jū wú wū jiāng wú chuán,shuí rén qǐ yǔ mǎi shān qián。
大梁千里森寒玉,琼茅桂栋营山麓。dà liáng qiān lǐ sēn hán yù,qióng máo guì dòng yíng shān lù。
云涵雨霂谢天公,苦为贫人养黄犊。yún hán yǔ mù xiè tiān gōng,kǔ wèi pín rén yǎng huáng dú。
秋衣更续溪芙蓉,蝉腹龟肠欲御风。qiū yī gèng xù xī fú róng,chán fù guī cháng yù yù fēng。
戏遣冰怀搜老语,食无烟火更玲珑。xì qiǎn bīng huái sōu lǎo yǔ,shí wú yān huǒ gèng líng lóng。
铜臭钱鸣总无恶,更换清贫终不诺。tóng chòu qián míng zǒng wú è,gèng huàn qīng pín zhōng bù nuò。
浊不能堪饥可忍,木强须撩天一哂。zhuó bù néng kān jī kě rěn,mù qiáng xū liāo tiān yī shěn。

题杨氏清福亭

冯时行

几年濒江种松竹,郁郁葱葱蔽江曲。jǐ nián bīn jiāng zhǒng sōng zhú,yù yù cōng cōng bì jiāng qū。
犹有杨侯旧子孙,更结高亭贮寒绿。yóu yǒu yáng hóu jiù zi sūn,gèng jié gāo tíng zhù hán lǜ。
东家杀贼印铸金,西家言事腰胯玉。dōng jiā shā zéi yìn zhù jīn,xī jiā yán shì yāo kuà yù。
一樽径醉我不知,不待招呼风月足。yī zūn jìng zuì wǒ bù zhī,bù dài zhāo hū fēng yuè zú。
有客胸中抱经济,才高正患功名促。yǒu kè xiōng zhōng bào jīng jì,cái gāo zhèng huàn gōng míng cù。
闲为清福非吾事,乞与此亭作佳目。xián wèi qīng fú fēi wú shì,qǐ yǔ cǐ tíng zuò jiā mù。
主人再拜不敢让,愿作闲人老林麓。zhǔ rén zài bài bù gǎn ràng,yuàn zuò xián rén lǎo lín lù。
江平酒熟夜收钓,鸭肥稻香朝坦腹。jiāng píng jiǔ shú yè shōu diào,yā féi dào xiāng cháo tǎn fù。
此时寄语恶长官,勿遣追胥骇僮仆。cǐ shí jì yǔ è zhǎng guān,wù qiǎn zhuī xū hài tóng pū。

绍兴六年十月六日同信可舜弼进道谒隐甫值渠晒画于中庭遂得纵观中间不无可人意独范宽雪山八幅超然绝群令人意象肃如真得脱身归岩壑间者请赋诗以知君重毫素为韵得君字

冯时行

画山画骨更画魂,范宽此中高出群。huà shān huà gǔ gèng huà hún,fàn kuān cǐ zhōng gāo chū qún。
君家八幅老笔墨,百年古箧铺香芸。jūn jiā bā fú lǎo bǐ mò,bǎi nián gǔ qiè pù xiāng yún。
我来日出挂东壁,苍崖落雪飞纷纷。wǒ lái rì chū guà dōng bì,cāng yá luò xuě fēi fēn fēn。
寒鸟不动空无尘,荡荡晴天开四垠。hán niǎo bù dòng kōng wú chén,dàng dàng qíng tiān kāi sì yín。
终南太华入霄汉,秀色千里填河汾。zhōng nán tài huá rù xiāo hàn,xiù sè qiān lǐ tián hé fén。
想当盘礴未画时,天地开辟云中君。xiǎng dāng pán bó wèi huà shí,tiān dì kāi pì yún zhōng jūn。
长鲸吸川欲酣醺,疾起信手驱风云。zhǎng jīng xī chuān yù hān xūn,jí qǐ xìn shǒu qū fēng yún。
须臾却立万岭下,援笔往往齿没龈。xū yú què lì wàn lǐng xià,yuán bǐ wǎng wǎng chǐ méi kěn。
平生爱山在梦寐,行年四十老更文。píng shēng ài shān zài mèng mèi,xíng nián sì shí lǎo gèng wén。
摩挲岩壑重感叹,径欲杖屦从麋麇。mó sā yán hè zhòng gǎn tàn,jìng yù zhàng jù cóng mí jūn。
画龙傥有真龙至,归即到山非浪云。huà lóng tǎng yǒu zhēn lóng zhì,guī jí dào shān fēi làng yún。
列仙之儒恐邂逅,烟霞芝术应平分。liè xiān zhī rú kǒng xiè hòu,yān xiá zhī shù yīng píng fēn。

策师南游过三峡见予求施以诗会余忧悲苦恼无意赋咏姑借梅为喻送行则无一字不著题此本分事不妨大亲切也策将安取绍兴十四年十二月一日

冯时行

策骨寒瘦枯梅枝,梅花开时徵我诗。cè gǔ hán shòu kū méi zhī,méi huā kāi shí zhēng wǒ shī。
我诗悲瘁作无意,借梅代我陈其词。wǒ shī bēi cuì zuò wú yì,jiè méi dài wǒ chén qí cí。
梅云最先得春意,桃花乱搀作佛事。méi yún zuì xiān dé chūn yì,táo huā luàn chān zuò fú shì。
千年冷落空自知,今日相看合何似。qiān nián lěng luò kōng zì zhī,jīn rì xiāng kàn hé hé shì。
迦叶眼睛谁不有,先觉我当为上首。jiā yè yǎn jīng shuí bù yǒu,xiān jué wǒ dāng wèi shàng shǒu。
普令世界识春光,南枝待入瞿昙手。pǔ lìng shì jiè shí chūn guāng,nán zhī dài rù qú tán shǒu。

僧有悟策者见予于珞碛江上诵程子山孙季辰李仁甫赋成都信相寺水月亭之什仆曩客成都朝夕过信相鉴公求此诗至再三余谓诗于佛法业成绮语每笑诃之不为作今策诵二三公佳句起予追赋长句付策令寄鉴公

冯时行

天行明月地行水,水月相去八万里。tiān xíng míng yuè dì xíng shuǐ,shuǐ yuè xiāng qù bā wàn lǐ。
天公大力谁能移,月在水中天作底。tiān gōng dà lì shuí néng yí,yuè zài shuǐ zhōng tiān zuò dǐ。
我心与月明作两,真月本在青天上。wǒ xīn yǔ yuè míng zuò liǎng,zhēn yuè běn zài qīng tiān shàng。
虽云佛说我别说,恐入众生颠倒想。suī yún fú shuō wǒ bié shuō,kǒng rù zhòng shēng diān dào xiǎng。
少城城隈佛宫阙,客哦水月僧饶舌。shǎo chéng chéng wēi fú gōng quē,kè ó shuǐ yuè sēng ráo shé。
三峡水寒梅花时,起予对月赓此诗。sān xiá shuǐ hán méi huā shí,qǐ yǔ duì yuè gēng cǐ shī。

江月亭

冯时行

张家作亭跨江月,久欲题诗诗思竭。zhāng jiā zuò tíng kuà jiāng yuè,jiǔ yù tí shī shī sī jié。
今朝龙泉宝函来,岂亦索诗光贝阙。jīn cháo lóng quán bǎo hán lái,qǐ yì suǒ shī guāng bèi quē。
忽忆曩时醉亭上,笑倚长松清兴发。hū yì nǎng shí zuì tíng shàng,xiào yǐ zhǎng sōng qīng xīng fā。
波光浩渺荡樽俎,夜色鲜明见毫发。bō guāng hào miǎo dàng zūn zǔ,yè sè xiān míng jiàn háo fā。
是时披襟揖灏气,蠲涤肺肝洗尘骨。shì shí pī jīn yī hào qì,juān dí fèi gān xǐ chén gǔ。
归来至今忽想像,犹觉人寰可超越。guī lái zhì jīn hū xiǎng xiàng,yóu jué rén huán kě chāo yuè。
会当月夕驾烟桨,吹笛呼龙出龙窟。huì dāng yuè xī jià yān jiǎng,chuī dí hū lóng chū lóng kū。
蓬莱方丈傥可寻,借我长风泛溟渤。péng lái fāng zhàng tǎng kě xún,jiè wǒ zhǎng fēng fàn míng bó。

题杨毅肃十马图

冯时行

平生仰闻毅肃公,南征北伐开骏功。píng shēng yǎng wén yì sù gōng,nán zhēng běi fá kāi jùn gōng。
所乘十马有图画,今观逸气犹追风。suǒ chéng shí mǎ yǒu tú huà,jīn guān yì qì yóu zhuī fēng。
当时血战冒飞矢,一中钩膺一贯耳。dāng shí xuè zhàn mào fēi shǐ,yī zhōng gōu yīng yī guàn ěr。
功名富贵岂偶然,请看将军出万死。gōng míng fù guì qǐ ǒu rán,qǐng kàn jiāng jūn chū wàn sǐ。
绍兴壬戌之仲冬,李严城头霜月空。shào xīng rén xū zhī zhòng dōng,lǐ yán chéng tóu shuāng yuè kōng。
夜深无寐开素轴,感时抚事三叹息。yè shēn wú mèi kāi sù zhóu,gǎn shí fǔ shì sān tàn xī。

和杨伟明韵

冯时行

黄花不待我西归,去载空吟九日诗。huáng huā bù dài wǒ xī guī,qù zài kōng yín jiǔ rì shī。
今载拟招风月友,共醉黄花香满枝。jīn zài nǐ zhāo fēng yuè yǒu,gòng zuì huáng huā xiāng mǎn zhī。
佳辰不许负佳客,我友南北如分岐。jiā chén bù xǔ fù jiā kè,wǒ yǒu nán běi rú fēn qí。
骄马行嘶缙云碧,楚狂使我无退之。jiāo mǎ xíng sī jìn yún bì,chǔ kuáng shǐ wǒ wú tuì zhī。
把杯声作噫吁嚱,伤予未遇空嗟咨。bǎ bēi shēng zuò yī xū xì,shāng yǔ wèi yù kōng jiē zī。
雄文自是送穷术,那忧穷鬼长相随。xióng wén zì shì sòng qióng shù,nà yōu qióng guǐ zhǎng xiāng suí。
牍中灿灿蓝田玉,有谁怀宝遇明时。dú zhōng càn càn lán tián yù,yǒu shuí huái bǎo yù míng shí。
慷慨男儿当自料,少把闲愁愁所思。kāng kǎi nán ér dāng zì liào,shǎo bǎ xián chóu chóu suǒ sī。

题岳阳楼

冯时行

洞庭涵浸八百里,岳阳楼高跨湖尾。dòng tíng hán jìn bā bǎi lǐ,yuè yáng lóu gāo kuà hú wěi。
天空地迥豁疏襟,有客临风来徙倚。tiān kōng dì jiǒng huō shū jīn,yǒu kè lín fēng lái xǐ yǐ。
是时穷冬天气昏,惨淡愁杀湘君魂。shì shí qióng dōng tiān qì hūn,cǎn dàn chóu shā xiāng jūn hún。
层栏半落烟氛外,浩荡犹恐旋乾坤。céng lán bàn luò yān fēn wài,hào dàng yóu kǒng xuán qián kūn。
异时清霄玉鉴白,空明月路飞仙客。yì shí qīng xiāo yù jiàn bái,kōng míng yuè lù fēi xiān kè。
明朝露华洗七泽,万顷寒光天一色。míng cháo lù huá xǐ qī zé,wàn qǐng hán guāng tiān yī sè。
眼中未见此境好,他日扁舟吾未老。yǎn zhōng wèi jiàn cǐ jìng hǎo,tā rì biǎn zhōu wú wèi lǎo。

游君山值冰合不得进

冯时行

东略扶桑还挂席,朔雪颠风经赤壁。dōng lüè fú sāng hái guà xí,shuò xuě diān fēng jīng chì bì。
欲呼龙伯出珠宫,戏上君山吹玉笛。yù hū lóng bó chū zhū gōng,xì shàng jūn shān chuī yù dí。
仙人未熟长生酒,故遣玄冰冻湖口。xiān rén wèi shú zhǎng shēng jiǔ,gù qiǎn xuán bīng dòng hú kǒu。
洞庭千里一镜中,烟鬟黛抹空回首。dòng tíng qiān lǐ yī jìng zhōng,yān huán dài mǒ kōng huí shǒu。
丹经素书旧岩丘,长歌归去吾不留。dān jīng sù shū jiù yán qiū,zhǎng gē guī qù wú bù liú。
他年酒熟当劝客,鹤使相寻缙云侧。tā nián jiǔ shú dāng quàn kè,hè shǐ xiāng xún jìn yún cè。

题张粹夫万卷楼

冯时行

儒生读书不贵书,枕头阁脚醉梦馀。rú shēng dú shū bù guì shū,zhěn tóu gé jiǎo zuì mèng yú。
反不若浮屠,宝贝为函金作字。fǎn bù ruò fú tú,bǎo bèi wèi hán jīn zuò zì。
海龙扶出凌空虚,君今收拾一万卷。hǎi lóng fú chū líng kōng xū,jūn jīn shōu shí yī wàn juǎn。
置在高楼截云汉,想当日月出没间。zhì zài gāo lóu jié yún hàn,xiǎng dāng rì yuè chū méi jiān。
玉轴牙签互璀璨,我欲牵车驾黄犊。yù zhóu yá qiān hù cuǐ càn,wǒ yù qiān chē jià huáng dú。
往发缣缃焕心目,论孟久荒缘老病,请君为我删严令。wǎng fā jiān xiāng huàn xīn mù,lùn mèng jiǔ huāng yuán lǎo bìng,qǐng jūn wèi wǒ shān yán lìng。

宴林简州桃园

冯时行

乐昌溪东大江头,脱木老屋风飕飕。lè chāng xī dōng dà jiāng tóu,tuō mù lǎo wū fēng sōu sōu。
开门满院种桃树,桃花主人林简州。kāi mén mǎn yuàn zhǒng táo shù,táo huā zhǔ rén lín jiǎn zhōu。
明年二月烂照眼,简州西川醉春晚。míng nián èr yuè làn zhào yǎn,jiǎn zhōu xī chuān zuì chūn wǎn。
凭谁管领江上花,但寄玉醪三万盏。píng shuí guǎn lǐng jiāng shàng huā,dàn jì yù láo sān wàn zhǎn。
为君对花连日夜,翻杯作雨雨花下。wèi jūn duì huā lián rì yè,fān bēi zuò yǔ yǔ huā xià。
使桃大如王母所种高参天,直使花气连西川。shǐ táo dà rú wáng mǔ suǒ zhǒng gāo cān tiān,zhí shǐ huā qì lián xī chuān。

送召客

冯时行

暮春送客朝明光,颠风吹花绕柂樯。mù chūn sòng kè cháo míng guāng,diān fēng chuī huā rào yí qiáng。
大江吞天日出没,赤心许国一苇航。dà jiāng tūn tiān rì chū méi,chì xīn xǔ guó yī wěi háng。
平生梦蹑螭龙尾,天门九重九万里。píng shēng mèng niè chī lóng wěi,tiān mén jiǔ zhòng jiǔ wàn lǐ。
一朝巨手开天关,丹极紫霄随步履。yī cháo jù shǒu kāi tiān guān,dān jí zǐ xiāo suí bù lǚ。
儿辈端非五湖匹,国柄今归谢安石。ér bèi duān fēi wǔ hú pǐ,guó bǐng jīn guī xiè ān shí。
遥之别墅清昼长,笑拂楸枰行折屐。yáo zhī bié shù qīng zhòu zhǎng,xiào fú qiū píng xíng zhé jī。
共倾东海洗乾坤,景仁况是名公孙。gòng qīng dōng hǎi xǐ qián kūn,jǐng rén kuàng shì míng gōng sūn。
四郊多垒士之耻,富贵浮云何足论。sì jiāo duō lěi shì zhī chǐ,fù guì fú yún hé zú lùn。
宦海十年风退鹢,我亦弹冠听推檄。huàn hǎi shí nián fēng tuì yì,wǒ yì dàn guān tīng tuī xí。
安能郁郁久居此,朔饥欲死心不死。ān néng yù yù jiǔ jū cǐ,shuò jī yù sǐ xīn bù sǐ。

和张仁甫李花韵

冯时行

江头谁家千树李,影落清江彻江尾。jiāng tóu shuí jiā qiān shù lǐ,yǐng luò qīng jiāng chè jiāng wěi。
风吹扁舟到花下,花间啁啾亦欣喜。fēng chuī biǎn zhōu dào huā xià,huā jiān zhāo jiū yì xīn xǐ。
瑶林成径千步长,花光烛天天半香。yáo lín chéng jìng qiān bù zhǎng,huā guāng zhú tiān tiān bàn xiāng。
恍如坐我群玉府,飞琼酌劝青霞觞。huǎng rú zuò wǒ qún yù fǔ,fēi qióng zhuó quàn qīng xiá shāng。
胜事此游难具列,照映肝肠尽明洁。shèng shì cǐ yóu nán jù liè,zhào yìng gān cháng jǐn míng jié。
老怀已戒语作绮,新诗向拟风回雪。lǎo huái yǐ jiè yǔ zuò qǐ,xīn shī xiàng nǐ fēng huí xuě。
东家西邻诗更奇,一时共借花光辉。dōng jiā xī lín shī gèng qí,yī shí gòng jiè huā guāng huī。
更须妙索留春句,无使花飞春告归。gèng xū miào suǒ liú chūn jù,wú shǐ huā fēi chūn gào guī。

李花已尽再用前韵末章专属蒙景明资一笑也

冯时行

向来风前见桃李,今日纷纷落风尾。xiàng lái fēng qián jiàn táo lǐ,jīn rì fēn fēn luò fēng wěi。
老人于花亦何有,不用天公事嗔喜。lǎo rén yú huā yì hé yǒu,bù yòng tiān gōng shì chēn xǐ。
漫天高跨风力长,更飞急雨湔馀香。màn tiān gāo kuà fēng lì zhǎng,gèng fēi jí yǔ jiān yú xiāng。
雪儿歌底踏舞马,燕子泥边随滥觞。xuě ér gē dǐ tà wǔ mǎ,yàn zi ní biān suí làn shāng。
明妆皎皎争前列,触手还羞疑不洁。míng zhuāng jiǎo jiǎo zhēng qián liè,chù shǒu hái xiū yí bù jié。
芳菲已断阳台梦,只有消烦嚼冰雪。fāng fēi yǐ duàn yáng tái mèng,zhǐ yǒu xiāo fán jué bīng xuě。
明年只应花更奇,岂无方略留春辉。míng nián zhǐ yīng huā gèng qí,qǐ wú fāng lüè liú chūn huī。
欲作短章凭阿素,只待西邻之子归。yù zuò duǎn zhāng píng ā sù,zhǐ dài xī lín zhī zi guī。