古诗词

和鲜于晋伯游卧龙

冯时行

四十发已白,百谋无一成。sì shí fā yǐ bái,bǎi móu wú yī chéng。
林泉有夙志,芝术寄晚程。lín quán yǒu sù zhì,zhī shù jì wǎn chéng。
人间好山水,往往尽经行。rén jiān hǎo shān shuǐ,wǎng wǎng jǐn jīng xíng。
辄忌堕圭组,所至欲有营。zhé jì duò guī zǔ,suǒ zhì yù yǒu yíng。
卧龙胜兰若,曩游惬平生。wò lóng shèng lán ruò,nǎng yóu qiè píng shēng。
苍茫紫翠间,藤萝路回萦。cāng máng zǐ cuì jiān,téng luó lù huí yíng。
上方攀跻迥,遐瞩襟宇宏。shàng fāng pān jī jiǒng,xiá zhǔ jīn yǔ hóng。
风飒秋岭瘦,云护晓泉明。fēng sà qiū lǐng shòu,yún hù xiǎo quán míng。
汲甘漱芳润,撷香佩华英。jí gān shù fāng rùn,xié xiāng pèi huá yīng。
境迷烟霞痼,道豁人鬼盲。jìng mí yān xiá gù,dào huō rén guǐ máng。
是时驾言旋,濡毫记前楹。shì shí jià yán xuán,rú háo jì qián yíng。
于今已八稔,愧负猿鹤盟。yú jīn yǐ bā rěn,kuì fù yuán hè méng。
君今倚岩桂,泠然赋晨征。jūn jīn yǐ yán guì,líng rán fù chén zhēng。
仙人饵白石,幽士饭青精。xiān rén ěr bái shí,yōu shì fàn qīng jīng。
兴托风尘表,咏味见高情。xīng tuō fēng chén biǎo,yǒng wèi jiàn gāo qíng。
欲往从之游,秋梦一羽轻。yù wǎng cóng zhī yóu,qiū mèng yī yǔ qīng。
静躁本异趣,出处谅欲诚。jìng zào běn yì qù,chū chù liàng yù chéng。
胸中一丘壑,敢以易功名。xiōng zhōng yī qiū hè,gǎn yǐ yì gōng míng。
杖藜如可再,君为寄先声。zhàng lí rú kě zài,jūn wèi jì xiān shēng。
南岳宽嘲笑,北山缓讥评。nán yuè kuān cháo xiào,běi shān huǎn jī píng。
行亦老菟裘,今姑隐市城。xíng yì lǎo tú qiú,jīn gū yǐn shì chéng。
此心随云归,与山日逢迎。cǐ xīn suí yún guī,yǔ shān rì féng yíng。

冯时行

宋恭州壁山人,字当可,号缙云。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴中,历江原丞,知丹棱县、万州。召对,力言和议不可信,为秦桧所恶。寻被劾罢,自是坐废十八年。桧死,起知蓬州、黎州,为官廉正,用法颇严。擢成都府路提刑,卒于官。有《易论》、《缙云集》。 冯时行的作品>>

猜您喜欢

秋日即事

冯时行

人情节物自相关,强不悲秋亦恐艰。rén qíng jié wù zì xiāng guān,qiáng bù bēi qiū yì kǒng jiān。
渐老身危生理索,凭高眼远暮天寒。jiàn lǎo shēn wēi shēng lǐ suǒ,píng gāo yǎn yuǎn mù tiān hán。
树能长啸风前听,山亦多愁雨里看。shù néng zhǎng xiào fēng qián tīng,shān yì duō chóu yǔ lǐ kàn。
陶写无他仗诗句,雁声砧杵倚栏干。táo xiě wú tā zhàng shī jù,yàn shēng zhēn chǔ yǐ lán gàn。

秋夜书事

冯时行

灯暗文书隔縠罗,寒攲竹枕倦吟哦。dēng àn wén shū gé hú luó,hán qī zhú zhěn juàn yín ó。
本来无事消魂得,作意撩人奈雨何。běn lái wú shì xiāo hún dé,zuò yì liāo rén nài yǔ hé。
二十五声秋点冷,百千万绪客愁多。èr shí wǔ shēng qiū diǎn lěng,bǎi qiān wàn xù kè chóu duō。
海山寂寞应如此,琴自无弦一放歌。hǎi shān jì mò yīng rú cǐ,qín zì wú xián yī fàng gē。

和郭信可秋夜有怀

冯时行

又是山寒水绿秋,年华冉冉鬓边流。yòu shì shān hán shuǐ lǜ qiū,nián huá rǎn rǎn bìn biān liú。
一声孤雁人千里,三点寒更月半楼。yī shēng gū yàn rén qiān lǐ,sān diǎn hán gèng yuè bàn lóu。
宦海浮生成底事,骚人彻骨是长愁。huàn hǎi fú shēng chéng dǐ shì,sāo rén chè gǔ shì zhǎng chóu。
天空地迥凄凉夜,一曲商歌一掉头。tiān kōng dì jiǒng qī liáng yè,yī qū shāng gē yī diào tóu。

十七日夜月色尤佳与韦去非东亭小酌

冯时行

秋来瑶海浴婵娟,天上人间又一年。qiū lái yáo hǎi yù chán juān,tiān shàng rén jiān yòu yī nián。
有酒何妨三夜看,无云尚见九分圆。yǒu jiǔ hé fáng sān yè kàn,wú yún shàng jiàn jiǔ fēn yuán。
楼台迥忆仙游眼,村落遥思禁曙烟。lóu tái jiǒng yì xiān yóu yǎn,cūn luò yáo sī jìn shǔ yān。
斗柄衔山风露冷,归来清绝不成眠。dòu bǐng xián shān fēng lù lěng,guī lái qīng jué bù chéng mián。

食笋

冯时行

锦箨初开玉色鲜,烹苞菹脯尽称贤。jǐn tuò chū kāi yù sè xiān,pēng bāo jū pú jǐn chēng xián。
绝能加饭非无补,浪说冰脾苦不便。jué néng jiā fàn fēi wú bǔ,làng shuō bīng pí kǔ bù biàn。
一日偶无慵下箸,四时都有不论钱。yī rì ǒu wú yōng xià zhù,sì shí dōu yǒu bù lùn qián。
寒儒气味都休问,准拟凌风作瘦仙。hán rú qì wèi dōu xiū wèn,zhǔn nǐ líng fēng zuò shòu xiān。

送孙履道

冯时行

平生心印久相传,出处穷通岂偶然。píng shēng xīn yìn jiǔ xiāng chuán,chū chù qióng tōng qǐ ǒu rán。
且把新诗斟别酒,莫将离恨恼衰年。qiě bǎ xīn shī zhēn bié jiǔ,mò jiāng lí hèn nǎo shuāi nián。
步兵未必非奇士,太白惟知是谪仙。bù bīng wèi bì fēi qí shì,tài bái wéi zhī shì zhé xiān。
待我休官彭泽去,约君同老白云边。dài wǒ xiū guān péng zé qù,yuē jūn tóng lǎo bái yún biān。

上知己

冯时行

十年宦海尘埃客,文墨于人有底功。shí nián huàn hǎi chén āi kè,wén mò yú rén yǒu dǐ gōng。
天远宁知心匪石,官卑不许气如虹。tiān yuǎn níng zhī xīn fěi shí,guān bēi bù xǔ qì rú hóng。
唐虽未老行将老,衍不应穷究竟穷。táng suī wèi lǎo xíng jiāng lǎo,yǎn bù yīng qióng jiū jìng qióng。
何日得君天上去,收云拾雨借长风。hé rì dé jūn tiān shàng qù,shōu yún shí yǔ jiè zhǎng fēng。

寄越州张子文待制二首

冯时行

霜清玉洁紫微人,海水群飞蹭蹬频。shuāng qīng yù jié zǐ wēi rén,hǎi shuǐ qún fēi cèng dēng pín。
首尾七年归剪拂,东西万里隔声尘。shǒu wěi qī nián guī jiǎn fú,dōng xī wàn lǐ gé shēng chén。
酒杯强遣愁中趣,药裹长随健里身。jiǔ bēi qiáng qiǎn chóu zhōng qù,yào guǒ zhǎng suí jiàn lǐ shēn。
天远征鸿飞不到,登高极目更伤神。tiān yuǎn zhēng hóng fēi bù dào,dēng gāo jí mù gèng shāng shén。

寄越州张子文待制二首

冯时行

风尘绵邈想怀家,为报平安向海涯。fēng chén mián miǎo xiǎng huái jiā,wèi bào píng ān xiàng hǎi yá。
婿旧能诗鸣晓雁,儿初弄笔抹秋鸦。xù jiù néng shī míng xiǎo yàn,ér chū nòng bǐ mǒ qiū yā。
陶张蹇石真心腹,王蔡韦侯比辅车。táo zhāng jiǎn shí zhēn xīn fù,wáng cài wéi hóu bǐ fǔ chē。
更有梁山何小隐,要乘春涨别金华。gèng yǒu liáng shān hé xiǎo yǐn,yào chéng chūn zhǎng bié jīn huá。

卢秀才家食梨

冯时行

屡款卢仙贡玉堂,谷梨霜饱每分香。lǚ kuǎn lú xiān gòng yù táng,gǔ lí shuāng bǎo měi fēn xiāng。
冰圆咀液凉疏齿,金醴吞甘浣热肠。bīng yuán jǔ yè liáng shū chǐ,jīn lǐ tūn gān huàn rè cháng。
误诮斧斤讹鲁简,骇听名字笑吴娘。wù qiào fǔ jīn é lǔ jiǎn,hài tīng míng zì xiào wú niáng。
好同火枣供嘉品,端比蟠桃味更长。hǎo tóng huǒ zǎo gōng jiā pǐn,duān bǐ pán táo wèi gèng zhǎng。

溪上望居人有感

冯时行

溪上居人三两家,竹篱斜插倚蒹葭。xī shàng jū rén sān liǎng jiā,zhú lí xié chā yǐ jiān jiā。
清流日暖鱼飞浪,静渚轻烟鸟印沙。qīng liú rì nuǎn yú fēi làng,jìng zhǔ qīng yān niǎo yìn shā。
鲙落霜刀分彩缕,酒倾玉碗泛琼花。kuài luò shuāng dāo fēn cǎi lǚ,jiǔ qīng yù wǎn fàn qióng huā。
因思故国园林约,默数归期定不赊。yīn sī gù guó yuán lín yuē,mò shù guī qī dìng bù shē。

感事咏菊

冯时行

寒花冷艳为谁发,霜露泠泠祇汝侵。hán huā lěng yàn wèi shuí fā,shuāng lù líng líng qí rǔ qīn。
弱质向人如有托,清香绝世本无心。ruò zhì xiàng rén rú yǒu tuō,qīng xiāng jué shì běn wú xīn。
会逢仙老收灵药,不用骚人费苦吟。huì féng xiān lǎo shōu líng yào,bù yòng sāo rén fèi kǔ yín。
十载岂无陶靖节,东篱萧索待知音。shí zài qǐ wú táo jìng jié,dōng lí xiāo suǒ dài zhī yīn。

诗呈监试

冯时行

笔阵词锋已破坚,深深帘幕度微烟。bǐ zhèn cí fēng yǐ pò jiān,shēn shēn lián mù dù wēi yān。
纷袍幸免催诗雨,堆案何堪造榜天。fēn páo xìng miǎn cuī shī yǔ,duī àn hé kān zào bǎng tiān。
走马共知难看锦,得鱼自笑已忘筌。zǒu mǎ gòng zhī nán kàn jǐn,dé yú zì xiào yǐ wàng quán。
芙蓉岂待春风力,偶失知音勿断弦。fú róng qǐ dài chūn fēng lì,ǒu shī zhī yīn wù duàn xián。

和食笋二首

冯时行

敢将蔬笋拟甘鲜,清瘦肥痴定孰贤。gǎn jiāng shū sǔn nǐ gān xiān,qīng shòu féi chī dìng shú xián。
气味比僧从淡薄,支离似鹤要轻便。qì wèi bǐ sēng cóng dàn báo,zhī lí shì hè yào qīng biàn。
未随烟客登山屐,且辍江神饮马钱。wèi suí yān kè dēng shān jī,qiě chuò jiāng shén yǐn mǎ qián。
一岁可能三百把,骨青髓绿配松仙。yī suì kě néng sān bǎi bǎ,gǔ qīng suǐ lǜ pèi sōng xiān。

和食笋二首

冯时行

獐牙鸭脚色相鲜,更遣逢迎酒圣贤。zhāng yá yā jiǎo sè xiāng xiān,gèng qiǎn féng yíng jiǔ shèng xián。
齐鲁大邦应自美,烟霞清兴岂相便。qí lǔ dà bāng yīng zì měi,yān xiá qīng xīng qǐ xiāng biàn。
风神肯慢吹成竹,市老能教省直钱。fēng shén kěn màn chuī chéng zhú,shì lǎo néng jiào shěng zhí qián。
早晚萧然文字饮,何须唤作地行仙。zǎo wǎn xiāo rán wén zì yǐn,hé xū huàn zuò dì xíng xiān。
2531234567»