古诗词

学古堂为毛应叔题

冯时行

昔人性嗜古,服用皆古先。xī rén xìng shì gǔ,fú yòng jiē gǔ xiān。
有虞作漆器,弊碗历世传。yǒu yú zuò qī qì,bì wǎn lì shì chuán。
货赀以得之,其费溢万千。huò zī yǐ dé zhī,qí fèi yì wàn qiān。
孔席伯夷杖,乾没乃复然。kǒng xí bó yí zhàng,qián méi nǎi fù rán。
家贫遂行乞,犹丐九府钱。jiā pín suì xíng qǐ,yóu gài jiǔ fǔ qián。
此语虽诙嘲,义理兹可研。cǐ yǔ suī huī cháo,yì lǐ zī kě yán。
学古学其心,其用则蹄筌。xué gǔ xué qí xīn,qí yòng zé tí quán。
轩辕骑苍龙,舜入九嶷巅。xuān yuán qí cāng lóng,shùn rù jiǔ yí diān。
古意已寥廓,如酒醨其元。gǔ yì yǐ liáo kuò,rú jiǔ lí qí yuán。
君生万世下,劫火经几燃。jūn shēng wàn shì xià,jié huǒ jīng jǐ rán。
作堂表佳目,意与开辟连。zuò táng biǎo jiā mù,yì yǔ kāi pì lián。
譬如引猿臂,踶跂摸苍天。pì rú yǐn yuán bì,dì qí mō cāng tiān。
虽则如上说,胶谈岂称贤。suī zé rú shàng shuō,jiāo tán qǐ chēng xián。
今人亦古人,面目等媸妍。jīn rén yì gǔ rén,miàn mù děng chī yán。
饥食寒而衣,天地靡变迁。jī shí hán ér yī,tiān dì mí biàn qiān。
浇风扬末尘,胡为莫洗溅。jiāo fēng yáng mò chén,hú wèi mò xǐ jiàn。
忘机使神守,抱朴贵纯全。wàng jī shǐ shén shǒu,bào pǔ guì chún quán。
六籍灿日星,泓泓圣贤渊。liù jí càn rì xīng,hóng hóng shèng xián yuān。
滑净一几案,羲皇列吾前。huá jìng yī jǐ àn,xī huáng liè wú qián。
薰染庶可久,膏肓傥其痊。xūn rǎn shù kě jiǔ,gāo huāng tǎng qí quán。
闻君憙事者,有子鸾凤骞。wén jūn xī shì zhě,yǒu zi luán fèng qiān。
作诗助鼓噪,吾徒俱勉旃。zuò shī zhù gǔ zào,wú tú jù miǎn zhān。

冯时行

宋恭州壁山人,字当可,号缙云。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴中,历江原丞,知丹棱县、万州。召对,力言和议不可信,为秦桧所恶。寻被劾罢,自是坐废十八年。桧死,起知蓬州、黎州,为官廉正,用法颇严。擢成都府路提刑,卒于官。有《易论》、《缙云集》。 冯时行的作品>>

猜您喜欢

游峨眉十一首

冯时行

薄宦非初志,幽栖有宿期。báo huàn fēi chū zhì,yōu qī yǒu sù qī。
胜游宜数数,老境已垂垂。shèng yóu yí shù shù,lǎo jìng yǐ chuí chuí。
山好无时见,云闲逐处随。shān hǎo wú shí jiàn,yún xián zhú chù suí。
诛茅或未可,细路有人知。zhū máo huò wèi kě,xì lù yǒu rén zhī。

游峨眉十一首

冯时行

蜀公爱山水,无不到牛心。shǔ gōng ài shān shuǐ,wú bù dào niú xīn。
岁久无从问,诗亡不可寻。suì jiǔ wú cóng wèn,shī wáng bù kě xún。
云堂环碧嶂,溪路擘青岑。yún táng huán bì zhàng,xī lù bāi qīng cén。
从僻须回杖,穷探不厌深。cóng pì xū huí zhàng,qióng tàn bù yàn shēn。

游峨眉十一首

冯时行

绝岭人人到,空回亦大夸。jué lǐng rén rén dào,kōng huí yì dà kuā。
至人观实相,凡眼眩空花。zhì rén guān shí xiāng,fán yǎn xuàn kōng huā。
有障犹随牒,无心已出家。yǒu zhàng yóu suí dié,wú xīn yǐ chū jiā。
普贤吾日月,归屐候晴霞。pǔ xián wú rì yuè,guī jī hòu qíng xiá。

游峨眉十一首

冯时行

缅想如天远,由来路不赊。miǎn xiǎng rú tiān yuǎn,yóu lái lù bù shē。
快穿灵运屐,径造普贤家。kuài chuān líng yùn jī,jìng zào pǔ xián jiā。
仰睇云霄远,回观锦绣华。yǎng dì yún xiāo yuǎn,huí guān jǐn xiù huá。
老难持净戒,细细酌流霞。lǎo nán chí jìng jiè,xì xì zhuó liú xiá。

游峨眉十一首

冯时行

万山皆拱揖,蹲俯若臣邻。wàn shān jiē gǒng yī,dūn fǔ ruò chén lín。
初到最高处,谁为第一人。chū dào zuì gāo chù,shuí wèi dì yī rén。
自惊浑俗骨,或涌半天身。zì jīng hún sú gǔ,huò yǒng bàn tiān shēn。
初夏犹深雪,难忘数饮醇。chū xià yóu shēn xuě,nán wàng shù yǐn chún。

游峨眉十一首

冯时行

岂但山储秀,年多树亦灵。qǐ dàn shān chǔ xiù,nián duō shù yì líng。
华夷供静瞩,参井入危经。huá yí gōng jìng zhǔ,cān jǐng rù wēi jīng。
幽讨真殊绝,神光却渺冥。yōu tǎo zhēn shū jué,shén guāng què miǎo míng。
正当存不议,聊使俗迷醒。zhèng dāng cún bù yì,liáo shǐ sú mí xǐng。

游峨眉十一首

冯时行

岩峦皆创见,草木半无名。yán luán jiē chuàng jiàn,cǎo mù bàn wú míng。
翠削山山玉,光摇树树琼。cuì xuē shān shān yù,guāng yáo shù shù qióng。
岭云随客袂,谷响答僧行。lǐng yún suí kè mèi,gǔ xiǎng dá sēng xíng。
清绝浑无寐,空山月正明。qīng jué hún wú mèi,kōng shān yuè zhèng míng。

游峨眉十一首

冯时行

搀天元有路,绝俗更无村。chān tiān yuán yǒu lù,jué sú gèng wú cūn。
孤眺临崖觜,危升挽木根。gū tiào lín yá zī,wēi shēng wǎn mù gēn。
渺茫均远迩,倏忽变明昏。miǎo máng jūn yuǎn ěr,shū hū biàn míng hūn。
佛现惊搜句,岩前万口喧。fú xiàn jīng sōu jù,yán qián wàn kǒu xuān。

游峨眉十一首

冯时行

佛已归无迹,吾当反自崖。fú yǐ guī wú jì,wú dāng fǎn zì yá。
肺肠蠲坠露,衣佩结明霞。fèi cháng juān zhuì lù,yī pèi jié míng xiá。
陶令难忘酒,庞公亦有家。táo lìng nán wàng jiǔ,páng gōng yì yǒu jiā。
下山人借问,姑射咤南华。xià shān rén jiè wèn,gū shè zhà nán huá。

游峨眉十一首

冯时行

虽知仙可学,酒盏唤渊明。suī zhī xiān kě xué,jiǔ zhǎn huàn yuān míng。
未遂山中隐,聊为地上行。wèi suì shān zhōng yǐn,liáo wèi dì shàng xíng。
留人垂雨意,送客走泉声。liú rén chuí yǔ yì,sòng kè zǒu quán shēng。
初上乘危惯,归途更不惊。chū shàng chéng wēi guàn,guī tú gèng bù jīng。

和陈舜弼中秋有感三首

冯时行

宦海浮沉久倦游,一声云雁一襟秋。huàn hǎi fú chén jiǔ juàn yóu,yī shēng yún yàn yī jīn qiū。
只今楚客多愁思,况是潘郎已白头。zhǐ jīn chǔ kè duō chóu sī,kuàng shì pān láng yǐ bái tóu。
何处有山堪寄老,此时无月亦登楼。hé chù yǒu shān kān jì lǎo,cǐ shí wú yuè yì dēng lóu。
寸心或是孤云起,浩荡天涯不可收。cùn xīn huò shì gū yún qǐ,hào dàng tiān yá bù kě shōu。

和陈舜弼中秋有感三首

冯时行

相别相逢总是天,朅来醉月又经年。xiāng bié xiāng féng zǒng shì tiān,qiè lái zuì yuè yòu jīng nián。
君归已买三山马,我去仍求一水船。jūn guī yǐ mǎi sān shān mǎ,wǒ qù réng qiú yī shuǐ chuán。
贫富勿论俱是梦,雨旸休问苦无田。pín fù wù lùn jù shì mèng,yǔ yáng xiū wèn kǔ wú tián。
中秋已过重阳近,频向离筵醉拍肩。zhōng qiū yǐ guò zhòng yáng jìn,pín xiàng lí yán zuì pāi jiān。

和陈舜弼中秋有感三首

冯时行

人间八九不如意,独坐萧萧愁绝时。rén jiān bā jiǔ bù rú yì,dú zuò xiāo xiāo chóu jué shí。
空有此心谁领会,知余明月是襟期。kōng yǒu cǐ xīn shuí lǐng huì,zhī yú míng yuè shì jīn qī。
婆娑寒影不知老,呼吸清光能疗饥。pó suō hán yǐng bù zhī lǎo,hū xī qīng guāng néng liáo jī。
今夕不妨休见面,旱苗须雨一深犁。jīn xī bù fáng xiū jiàn miàn,hàn miáo xū yǔ yī shēn lí。

和蔡伯世韵二首

冯时行

钜璞希音未易知,芒鞋竹杖只相宜。jù pú xī yīn wèi yì zhī,máng xié zhú zhàng zhǐ xiāng yí。
还收北伐六奇计,归作东游五胜诗。hái shōu běi fá liù qí jì,guī zuò dōng yóu wǔ shèng shī。
千里云山通梦想,十年笑语隔心期。qiān lǐ yún shān tōng mèng xiǎng,shí nián xiào yǔ gé xīn qī。
拟凭浩荡长江水,日落烟寒寄所思。nǐ píng hào dàng zhǎng jiāng shuǐ,rì luò yān hán jì suǒ sī。

和蔡伯世韵二首

冯时行

中郎风调世间无,敢谓明时德不孤。zhōng láng fēng diào shì jiān wú,gǎn wèi míng shí dé bù gū。
扫地焚香诗得计,曲肱饮水道如愚。sǎo dì fén xiāng shī dé jì,qū gōng yǐn shuǐ dào rú yú。
寄书只说游山好,临老都缘学佛癯。jì shū zhǐ shuō yóu shān hǎo,lín lǎo dōu yuán xué fú qú。
白帝一来真漫浪,时人无用便题舆。bái dì yī lái zhēn màn làng,shí rén wú yòng biàn tí yú。