古诗词

学古堂为毛应叔题

冯时行

昔人性嗜古,服用皆古先。xī rén xìng shì gǔ,fú yòng jiē gǔ xiān。
有虞作漆器,弊碗历世传。yǒu yú zuò qī qì,bì wǎn lì shì chuán。
货赀以得之,其费溢万千。huò zī yǐ dé zhī,qí fèi yì wàn qiān。
孔席伯夷杖,乾没乃复然。kǒng xí bó yí zhàng,qián méi nǎi fù rán。
家贫遂行乞,犹丐九府钱。jiā pín suì xíng qǐ,yóu gài jiǔ fǔ qián。
此语虽诙嘲,义理兹可研。cǐ yǔ suī huī cháo,yì lǐ zī kě yán。
学古学其心,其用则蹄筌。xué gǔ xué qí xīn,qí yòng zé tí quán。
轩辕骑苍龙,舜入九嶷巅。xuān yuán qí cāng lóng,shùn rù jiǔ yí diān。
古意已寥廓,如酒醨其元。gǔ yì yǐ liáo kuò,rú jiǔ lí qí yuán。
君生万世下,劫火经几燃。jūn shēng wàn shì xià,jié huǒ jīng jǐ rán。
作堂表佳目,意与开辟连。zuò táng biǎo jiā mù,yì yǔ kāi pì lián。
譬如引猿臂,踶跂摸苍天。pì rú yǐn yuán bì,dì qí mō cāng tiān。
虽则如上说,胶谈岂称贤。suī zé rú shàng shuō,jiāo tán qǐ chēng xián。
今人亦古人,面目等媸妍。jīn rén yì gǔ rén,miàn mù děng chī yán。
饥食寒而衣,天地靡变迁。jī shí hán ér yī,tiān dì mí biàn qiān。
浇风扬末尘,胡为莫洗溅。jiāo fēng yáng mò chén,hú wèi mò xǐ jiàn。
忘机使神守,抱朴贵纯全。wàng jī shǐ shén shǒu,bào pǔ guì chún quán。
六籍灿日星,泓泓圣贤渊。liù jí càn rì xīng,hóng hóng shèng xián yuān。
滑净一几案,羲皇列吾前。huá jìng yī jǐ àn,xī huáng liè wú qián。
薰染庶可久,膏肓傥其痊。xūn rǎn shù kě jiǔ,gāo huāng tǎng qí quán。
闻君憙事者,有子鸾凤骞。wén jūn xī shì zhě,yǒu zi luán fèng qiān。
作诗助鼓噪,吾徒俱勉旃。zuò shī zhù gǔ zào,wú tú jù miǎn zhān。

冯时行

宋恭州壁山人,字当可,号缙云。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴中,历江原丞,知丹棱县、万州。召对,力言和议不可信,为秦桧所恶。寻被劾罢,自是坐废十八年。桧死,起知蓬州、黎州,为官廉正,用法颇严。擢成都府路提刑,卒于官。有《易论》、《缙云集》。 冯时行的作品>>

猜您喜欢

眉僧晓岑仆未之识也持钵求施既辞以贫则愿丐一诗诗未暇作而三至门知嗜好可喜也因书长句四韵以赠

冯时行

门前剥啄遣儿应,客是平生不识僧。mén qián bō zhuó qiǎn ér yīng,kè shì píng shēng bù shí sēng。
檀施咄嗟贫未可,词场驰逐老犹能。tán shī duō jiē pín wèi kě,cí chǎng chí zhú lǎo yóu néng。
识凌风月收孤思,乞与云山伴曲肱。shí líng fēng yuè shōu gū sī,qǐ yǔ yún shān bàn qū gōng。
我亦从来惭绮语,休将此段拟传灯。wǒ yì cóng lái cán qǐ yǔ,xiū jiāng cǐ duàn nǐ chuán dēng。

和刘仲廉新年春望二首

冯时行

年于鬓发最相干,又作新正一再看。nián yú bìn fā zuì xiāng gàn,yòu zuò xīn zhèng yī zài kàn。
懒共燕泥烘午霁,吟随莺树涩朝寒。lǎn gòng yàn ní hōng wǔ jì,yín suí yīng shù sè cháo hán。
馀生已分千人后,燥吻犹须百榼乾。yú shēng yǐ fēn qiān rén hòu,zào wěn yóu xū bǎi kē qián。
愁绝向来飞舄伴,萧然形影若为欢。chóu jué xiàng lái fēi xì bàn,xiāo rán xíng yǐng ruò wèi huān。

和刘仲廉新年春望二首

冯时行

辟掠闲愁自不干,因春成老亦看看。pì lüè xián chóu zì bù gàn,yīn chūn chéng lǎo yì kàn kàn。
花枝本自能时样,燕子从前有岁寒。huā zhī běn zì néng shí yàng,yàn zi cóng qián yǒu suì hán。
酒著酡颜衰似健,杖扶沙步雨犹乾。jiǔ zhù tuó yán shuāi shì jiàn,zhàng fú shā bù yǔ yóu qián。
杜门何似频还往,藉绿簪红趁逐欢。dù mén hé shì pín hái wǎng,jí lǜ zān hóng chèn zhú huān。

送张卿赴西路宪

冯时行

不容巴国恋深仁,使节朝驰诏墨新。bù róng bā guó liàn shēn rén,shǐ jié cháo chí zhào mò xīn。
山水两川奇胜地,典刑三晋老成人。shān shuǐ liǎng chuān qí shèng dì,diǎn xíng sān jìn lǎo chéng rén。
使星正自临东井,卿月元来照紫宸。shǐ xīng zhèng zì lín dōng jǐng,qīng yuè yuán lái zhào zǐ chén。
自是皋陶多迈种,归毗舜德咏臣邻。zì shì gāo táo duō mài zhǒng,guī pí shùn dé yǒng chén lín。

九日邀郭信可登龙鹤山

冯时行

已脱青衫付酒家,请君含笑岸乌纱。yǐ tuō qīng shān fù jiǔ jiā,qǐng jūn hán xiào àn wū shā。
百年行见星星发,一醉须还岁岁花。bǎi nián xíng jiàn xīng xīng fā,yī zuì xū hái suì suì huā。
令甲许人休吏卒,峰峦邀客上烟霞。lìng jiǎ xǔ rén xiū lì zú,fēng luán yāo kè shàng yān xiá。
龙山故事依然在,莫把风流让孟嘉。lóng shān gù shì yī rán zài,mò bǎ fēng liú ràng mèng jiā。

冬至有感

冯时行

萧辰俯仰及严冬,白发空云是至公。xiāo chén fǔ yǎng jí yán dōng,bái fā kōng yún shì zhì gōng。
造雪不成天本恕,唤梅未醒句无功。zào xuě bù chéng tiān běn shù,huàn méi wèi xǐng jù wú gōng。
可能人事无消长,只待天时有变通。kě néng rén shì wú xiāo zhǎng,zhǐ dài tiān shí yǒu biàn tōng。
节物相关愁似醉,一庭霜叶一窗风。jié wù xiāng guān chóu shì zuì,yī tíng shuāng yè yī chuāng fēng。

南至即事

冯时行

爱惜清秋预恐贫,岂堪时序过来频。ài xī qīng qiū yù kǒng pín,qǐ kān shí xù guò lái pín。
待梅沽酒无多日,隔腊看春只并邻。dài méi gū jiǔ wú duō rì,gé là kàn chūn zhǐ bìng lín。
俗薄连墙成异县,时难佳节是萧辰。sú báo lián qiáng chéng yì xiàn,shí nán jiā jié shì xiāo chén。
望云还卜中兴日,溅泪乾坤一小臣。wàng yún hái bo zhōng xīng rì,jiàn lèi qián kūn yī xiǎo chén。

梅花

冯时行

正是园林花木衰,冰姿玉洁出疏篱。zhèng shì yuán lín huā mù shuāi,bīng zī yù jié chū shū lí。
月中瘦影道傍见,江上寒香人不知。yuè zhōng shòu yǐng dào bàng jiàn,jiāng shàng hán xiāng rén bù zhī。
时节惊心非故物,簿书满眼欠新诗。shí jié jīng xīn fēi gù wù,bù shū mǎn yǎn qiàn xīn shī。
碧云暮合关山远,拟折琼英寄所思。bì yún mù hé guān shān yuǎn,nǐ zhé qióng yīng jì suǒ sī。

落梅

冯时行

不禁清瘦怯风霜,远信先凭驿使将。bù jìn qīng shòu qiè fēng shuāng,yuǎn xìn xiān píng yì shǐ jiāng。
楼上笛声吹旧曲,鉴中人面学新妆。lóu shàng dí shēng chuī jiù qū,jiàn zhōng rén miàn xué xīn zhuāng。
飘零院宇仍多思,点缀帘栊亦自香。piāo líng yuàn yǔ réng duō sī,diǎn zhuì lián lóng yì zì xiāng。
留与春风共流转,凭谁试与祝东皇。liú yǔ chūn fēng gòng liú zhuǎn,píng shuí shì yǔ zhù dōng huáng。

酴醾

冯时行

万仙同驾碧云翔,容与人间散异香。wàn xiān tóng jià bì yún xiáng,róng yǔ rén jiān sàn yì xiāng。
梅似前贤长隔世,酒真同气莫相忘。méi shì qián xián zhǎng gé shì,jiǔ zhēn tóng qì mò xiāng wàng。
流莺梦断惊风雨,落月魂销映雪霜。liú yīng mèng duàn jīng fēng yǔ,luò yuè hún xiāo yìng xuě shuāng。
春暖日长无一事,飞花片片倚胡床。chūn nuǎn rì zhǎng wú yī shì,fēi huā piàn piàn yǐ hú chuáng。

和向文叔见寄

冯时行

烟云浩荡五湖身,老向风尘学问津。yān yún hào dàng wǔ hú shēn,lǎo xiàng fēng chén xué wèn jīn。
白发只应无奈若,青衫定是可怜人。bái fā zhǐ yīng wú nài ruò,qīng shān dìng shì kě lián rén。
草侵吟枕依依梦,花傍愁襟故故春。cǎo qīn yín zhěn yī yī mèng,huā bàng chóu jīn gù gù chūn。
江上负暄樵牧晚,素书千里慰萧辰。jiāng shàng fù xuān qiáo mù wǎn,sù shū qiān lǐ wèi xiāo chén。

缙云寺

冯时行

借问禅林景若何,半天楼殿冠嵯峨。jiè wèn chán lín jǐng ruò hé,bàn tiān lóu diàn guān cuó é。
莫言暑气此中少,自是清风高处多。mò yán shǔ qì cǐ zhōng shǎo,zì shì qīng fēng gāo chù duō。
岌岌九峰晴有雾,弥弥一水远无波。jí jí jiǔ fēng qíng yǒu wù,mí mí yī shuǐ yuǎn wú bō。
我来游览便归去,不必吟成证道歌。wǒ lái yóu lǎn biàn guī qù,bù bì yín chéng zhèng dào gē。

谢陈舜弼送丹荔

冯时行

骊珠三百照倾箱,一一都全味色香。lí zhū sān bǎi zhào qīng xiāng,yī yī dōu quán wèi sè xiāng。
道远鹤觞齐骑驿,雨多龙伯护津梁。dào yuǎn hè shāng qí qí yì,yǔ duō lóng bó hù jīn liáng。
蠲烦已笑冰无味,过眼仍同玉有光。juān fán yǐ xiào bīng wú wèi,guò yǎn réng tóng yù yǒu guāng。
报贶无他空觅句,更惭诗骨谢凌霜。bào kuàng wú tā kōng mì jù,gèng cán shī gǔ xiè líng shuāng。

寓栖隐僧舍读书

冯时行

茅竹无钱结翠霞,归来栖止梵王家。máo zhú wú qián jié cuì xiá,guī lái qī zhǐ fàn wáng jiā。
夜窗听雨翻书叶,晓研凌霜注井花。yè chuāng tīng yǔ fān shū yè,xiǎo yán líng shuāng zhù jǐng huā。
已隔朱楼安管钥,独寻碧涧问津涯。yǐ gé zhū lóu ān guǎn yào,dú xún bì jiàn wèn jīn yá。
芦帘纸帐门如水,兀坐蒲团事不赊。lú lián zhǐ zhàng mén rú shuǐ,wù zuò pú tuán shì bù shē。

过铁山驿

冯时行

来时趁作世情游,归去凄凉遣客愁。lái shí chèn zuò shì qíng yóu,guī qù qī liáng qiǎn kè chóu。
万事世间多反复,一生此地几春秋。wàn shì shì jiān duō fǎn fù,yī shēng cǐ dì jǐ chūn qiū。
天寒树老叶全脱,水落岸高溪不流。tiān hán shù lǎo yè quán tuō,shuǐ luò àn gāo xī bù liú。
行路崎岖纵难料,江湖付与一孤舟。xíng lù qí qū zòng nán liào,jiāng hú fù yǔ yī gū zhōu。