古诗词

雨寒

杨时

天幕阴云积,萧萧雨正霪。tiān mù yīn yún jī,xiāo xiāo yǔ zhèng yín。
泥污关市寂,水入御沟深。ní wū guān shì jì,shuǐ rù yù gōu shēn。
破屋寒侵骨,哀弦冻绝音。pò wū hán qīn gǔ,āi xián dòng jué yīn。
更愁风力健,瘦怯不能禁。gèng chóu fēng lì jiàn,shòu qiè bù néng jìn。

杨时

宋南剑州将乐人,字中立,号龟山。神宗熙宁九年进士。调官不赴。先后师事程颢、程颐,杜门不仕十年。历知浏阳、余杭、萧山,改荆州教授。金人攻汴京,坚论严为守备,除右谏议大夫;又反对割三镇以乞和,兼国子监祭酒。指斥蔡京蠹国害民,力辟王安石之学。高宗立,除工部侍郎。以龙图阁直学士致仕,专事著述讲学。卒谥文靖。与游酢、吕大临、谢良佐号为程门四先生,又与罗从彦、李侗等同列南剑三先生。其学术后被奉为程氏正宗。有《二程粹言》、《龟山先生语录》、《龟山集》。 杨时的作品>>

猜您喜欢

秋晚偶成二首

杨时

风飘淅沥闹诸邻,却扫衡门溷世尘。fēng piāo xī lì nào zhū lín,què sǎo héng mén hùn shì chén。
天气清明秋意态,夜光浮动月精神。tiān qì qīng míng qiū yì tài,yè guāng fú dòng yuè jīng shén。
流年渐觉侵双鬓,生理从来付大钧。liú nián jiàn jué qīn shuāng bìn,shēng lǐ cóng lái fù dà jūn。
临水便同濠濮趣,翛然鱼鸟自亲人。lín shuǐ biàn tóng háo pú qù,xiāo rán yú niǎo zì qīn rén。

席上别蔡安礼

杨时

故里相看眼暂明,一尊聊此话平生。gù lǐ xiāng kàn yǎn zàn míng,yī zūn liáo cǐ huà píng shēng。
杜陵苦被微官缚,元亮今为世网撄。dù líng kǔ bèi wēi guān fù,yuán liàng jīn wèi shì wǎng yīng。
长路关山吾北去,春风梅岭子南征。zhǎng lù guān shān wú běi qù,chūn fēng méi lǐng zi nán zhēng。
结邻莫负当时约,早晚沧浪共濯缨。jié lín mò fù dāng shí yuē,zǎo wǎn cāng làng gòng zhuó yīng。

次韵安礼见寄

杨时

末俗相看老尚新,交游千里更谁亲。mò sú xiāng kàn lǎo shàng xīn,jiāo yóu qiān lǐ gèng shuí qīn。
萧条身世聊安分,迂阔行藏懒徇人。xiāo tiáo shēn shì liáo ān fēn,yū kuò xíng cáng lǎn xùn rén。
宦路竞羞关柝吏,劳生谁息利名身。huàn lù jìng xiū guān tuò lì,láo shēng shuí xī lì míng shēn。
我惭抱瓮无机械,幽兴惟思水石滨。wǒ cán bào wèng wú jī xiè,yōu xīng wéi sī shuǐ shí bīn。

冬寒两齿忽觉动摇因成书怀

杨时

未年三十发先雕,岁晚俄惊两齿摇。wèi nián sān shí fā xiān diāo,suì wǎn é jīng liǎng chǐ yáo。
都为疏慵成计拙,直缘衰病觉形焦。dōu wèi shū yōng chéng jì zhuō,zhí yuán shuāi bìng jué xíng jiāo。
连经宿雨重裘冷,旋煮藜羹野兴饶。lián jīng sù yǔ zhòng qiú lěng,xuán zhǔ lí gēng yě xīng ráo。
摆脱尘樊犹未得,不堪回首问渔樵。bǎi tuō chén fán yóu wèi dé,bù kān huí shǒu wèn yú qiáo。

书怀

杨时

骎骎尘土久方还,直道谋身力愈难。qīn qīn chén tǔ jiǔ fāng hái,zhí dào móu shēn lì yù nán。
靖节每嗟婴世网,漫郎何意出人间。jìng jié měi jiē yīng shì wǎng,màn láng hé yì chū rén jiān。
风惊骇浪潜鳞伏,竹隐湾矶翠羽闲。fēng jīng hài làng qián lín fú,zhú yǐn wān jī cuì yǔ xián。
好去杖藜穿蜡屐,伴云随月弄潺湲。hǎo qù zhàng lí chuān là jī,bàn yún suí yuè nòng chán yuán。

汴上

杨时

天上行云曳白衣,半衔晴日在林扉。tiān shàng xíng yún yè bái yī,bàn xián qíng rì zài lín fēi。
盘花落雁惊还起,啄食饥乌趁不飞。pán huā luò yàn jīng hái qǐ,zhuó shí jī wū chèn bù fēi。
榆荚青钱飘已尽,月堤流水漭相围。yú jiá qīng qián piāo yǐ jǐn,yuè dī liú shuǐ mǎng xiāng wéi。
征途处处尘随眼,多病长年与世违。zhēng tú chù chù chén suí yǎn,duō bìng zhǎng nián yǔ shì wéi。

陈留书事

杨时

乌樯风缆欲飞翾,拍岸惊涛挽不前。wū qiáng fēng lǎn yù fēi xuān,pāi àn jīng tāo wǎn bù qián。
曲浦涨沙仍积冻,疏林斜日自生烟。qū pǔ zhǎng shā réng jī dòng,shū lín xié rì zì shēng yān。
崎嵚道路真堪笑,放浪江湖已判年。qí qīn dào lù zhēn kān xiào,fàng làng jiāng hú yǐ pàn nián。
一枕昼眠无好梦,空惭边老腹便便。yī zhěn zhòu mián wú hǎo mèng,kōng cán biān lǎo fù biàn biàn。

予自长沙还植兰竹于东西轩调官京师逾年而归兰竹皆衰悴感而成诗

杨时

柴桑衰晚爱吾庐,三径归来手自锄。chái sāng shuāi wǎn ài wú lú,sān jìng guī lái shǒu zì chú。
但得叔卿长饱饭,不妨孝若老谈书。dàn dé shū qīng zhǎng bǎo fàn,bù fáng xiào ruò lǎo tán shū。
兰因采佩枝先瘁,竹为凌霜叶自疏。lán yīn cǎi pèi zhī xiān cuì,zhú wèi líng shuāng yè zì shū。
留骨庙堂宁曳尾,鲁门无用祀爰居。liú gǔ miào táng níng yè wěi,lǔ mén wú yòng sì yuán jū。

和李倅游武夷

杨时

浓淡烟鬟半雨晴,溪光初借晚霞明。nóng dàn yān huán bàn yǔ qíng,xī guāng chū jiè wǎn xiá míng。
鳌头涌出三峰秀,天汉融成一鉴清。áo tóu yǒng chū sān fēng xiù,tiān hàn róng chéng yī jiàn qīng。
枌社有谁藏旧牒,宾云无处问遗声。fén shè yǒu shuí cáng jiù dié,bīn yún wú chù wèn yí shēng。
幔亭寂寞仙何在,勾漏丹砂早晚成。màn tíng jì mò xiān hé zài,gōu lòu dān shā zǎo wǎn chéng。

荆州书事二首

杨时

江湖泛泛一虚舟,去作人间浪漫游。jiāng hú fàn fàn yī xū zhōu,qù zuò rén jiān làng màn yóu。
岁晚光阴云冉冉,畏途风雨日浮浮。suì wǎn guāng yīn yún rǎn rǎn,wèi tú fēng yǔ rì fú fú。
万钟信是樊中雉,一棹聊同水上鸥。wàn zhōng xìn shì fán zhōng zhì,yī zhào liáo tóng shuǐ shàng ōu。
投老齑盐成底事,凭谁为种橘千头。tóu lǎo jī yán chéng dǐ shì,píng shuí wèi zhǒng jú qiān tóu。

荆州书事二首

杨时

千里濒江地可毛,结庐何必故山椒。qiān lǐ bīn jiāng dì kě máo,jié lú hé bì gù shān jiāo。
载醪不过斜川路,饮水谁同陋巷瓢。zài láo bù guò xié chuān lù,yǐn shuǐ shuí tóng lòu xiàng piáo。
勿问鸡虫闲得失,但知鹏鴳各逍遥。wù wèn jī chóng xián dé shī,dàn zhī péng yàn gè xiāo yáo。
黄尘满眼僧窗静,坐对风花意已消。huáng chén mǎn yǎn sēng chuāng jìng,zuò duì fēng huā yì yǐ xiāo。

天宁节

杨时

祥开若木射瑶光,淑气先春景自长。xiáng kāi ruò mù shè yáo guāng,shū qì xiān chūn jǐng zì zhǎng。
玉陛风闲飞彩绶,兽炉烟暖袭珠囊。yù bì fēng xián fēi cǎi shòu,shòu lú yān nuǎn xí zhū náng。
云门羽鹤仪仙仗,天上蟠桃荐寿觞。yún mén yǔ hè yí xiān zhàng,tiān shàng pán táo jiàn shòu shāng。
已见晶辉环帝座,定应长照鼎宫傍。yǐ jiàn jīng huī huán dì zuò,dìng yīng zhǎng zhào dǐng gōng bàng。

闲居书事

杨时

虚庭幽草翠相环,默坐颓然草色间。xū tíng yōu cǎo cuì xiāng huán,mò zuò tuí rán cǎo sè jiān。
玩意诗书千古近,放怀天地一身闲。wán yì shī shū qiān gǔ jìn,fàng huái tiān dì yī shēn xián。
疏窗风度聊攲枕,永巷人稀独掩关。shū chuāng fēng dù liáo qī zhěn,yǒng xiàng rén xī dú yǎn guān。
谁信红尘随处净,不论城郭与青山。shuí xìn hóng chén suí chù jìng,bù lùn chéng guō yǔ qīng shān。

直舍大风书事寄循道

杨时

枕书无寐首空搔,万窍嘘风正怒号。zhěn shū wú mèi shǒu kōng sāo,wàn qiào xū fēng zhèng nù hào。
雪意浮空迷远目,月林疏影见秋毫。xuě yì fú kōng mí yuǎn mù,yuè lín shū yǐng jiàn qiū háo。
幽庭所藉惟荒草,妙理应须付浊醪。yōu tíng suǒ jí wéi huāng cǎo,miào lǐ yīng xū fù zhuó láo。
谁念维舟江上客,落帆千里压云涛。shuí niàn wéi zhōu jiāng shàng kè,luò fān qiān lǐ yā yún tāo。

和席季成游金銮寺

杨时

朱甍碧瓦照孤城,杖屦翛然野色清。zhū méng bì wǎ zhào gū chéng,zhàng jù xiāo rán yě sè qīng。
縠卷水风轻荡漾,珠翻荷雨自亏盈。hú juǎn shuǐ fēng qīng dàng yàng,zhū fān hé yǔ zì kuī yíng。
胜游已觉非人境,妙语宁须味玉英。shèng yóu yǐ jué fēi rén jìng,miào yǔ níng xū wèi yù yīng。
愿借金篦聊刮目,不容幻翳有纤萌。yuàn jiè jīn bì liáo guā mù,bù róng huàn yì yǒu xiān méng。
1561234567»