古诗词

过关山

杨时

牢落关山路,年来倦往还。láo luò guān shān lù,nián lái juàn wǎng hái。
长随流梗泛,有愧白云闲。zhǎng suí liú gěng fàn,yǒu kuì bái yún xián。
亲远江天外,魂劳梦想间。qīn yuǎn jiāng tiān wài,hún láo mèng xiǎng jiān。
泫然游子泪,挹尽复汍澜。xuàn rán yóu zi lèi,yì jǐn fù wán lán。

杨时

宋南剑州将乐人,字中立,号龟山。神宗熙宁九年进士。调官不赴。先后师事程颢、程颐,杜门不仕十年。历知浏阳、余杭、萧山,改荆州教授。金人攻汴京,坚论严为守备,除右谏议大夫;又反对割三镇以乞和,兼国子监祭酒。指斥蔡京蠹国害民,力辟王安石之学。高宗立,除工部侍郎。以龙图阁直学士致仕,专事著述讲学。卒谥文靖。与游酢、吕大临、谢良佐号为程门四先生,又与罗从彦、李侗等同列南剑三先生。其学术后被奉为程氏正宗。有《二程粹言》、《龟山先生语录》、《龟山集》。 杨时的作品>>

猜您喜欢

送王充道游三茅庐阜

杨时

荆吴相望各天涯,千里柴车鹿自随。jīng wú xiāng wàng gè tiān yá,qiān lǐ chái chē lù zì suí。
解辔定应春尽日,及归宜待鹤来时。jiě pèi dìng yīng chūn jǐn rì,jí guī yí dài hè lái shí。
圣贤莫负樽中渌,日月长为物外迟。shèng xián mò fù zūn zhōng lù,rì yuè zhǎng wèi wù wài chí。
若过匡庐访真隐,卧龙庵下有期颐。ruò guò kuāng lú fǎng zhēn yǐn,wò lóng ān xià yǒu qī yí。

春日有怀诸友

杨时

凭几无聊昼掩扉,芬芬晴气减春衣。píng jǐ wú liáo zhòu yǎn fēi,fēn fēn qíng qì jiǎn chūn yī。
隔帘相应莺初语,背日连飞雁北归。gé lián xiāng yīng yīng chū yǔ,bèi rì lián fēi yàn běi guī。
莫逆交游千里别,远来音信两年稀。mò nì jiāo yóu qiān lǐ bié,yuǎn lái yīn xìn liǎng nián xī。
追寻旧事成幽梦,触物心行事事非。zhuī xún jiù shì chéng yōu mèng,chù wù xīn xíng shì shì fēi。

望湖楼晚眺

杨时

斜日侵帘上玉钩,檐花飞动锦文浮。xié rì qīn lián shàng yù gōu,yán huā fēi dòng jǐn wén fú。
湖光写出千峰秀,天影融成十里秋。hú guāng xiě chū qiān fēng xiù,tiān yǐng róng chéng shí lǐ qiū。
翠鹬翻风窥浅水,片云随意入沧洲。cuì yù fān fēng kuī qiǎn shuǐ,piàn yún suí yì rù cāng zhōu。
留连更待东窗月,注目晴空独倚楼。liú lián gèng dài dōng chuāng yuè,zhù mù qíng kōng dú yǐ lóu。

次韵晁以道

杨时

谁能载酒寻元亮,共寄无何作醉乡。shuí néng zài jiǔ xún yuán liàng,gòng jì wú hé zuò zuì xiāng。
便好收心事农圃,不须惊世露文章。biàn hǎo shōu xīn shì nóng pǔ,bù xū jīng shì lù wén zhāng。
壶中日月春长在,塞上烟尘客自忙。hú zhōng rì yuè chūn zhǎng zài,sāi shàng yān chén kè zì máng。
千里同风无远近,未分秦陇与潇湘。qiān lǐ tóng fēng wú yuǎn jìn,wèi fēn qín lǒng yǔ xiāo xiāng。

过吴江

杨时

天水相涵翠有馀,玻璃万顷接方壶。tiān shuǐ xiāng hán cuì yǒu yú,bō lí wàn qǐng jiē fāng hú。
山浮晚照清如洗,风远飞帆细欲无。shān fú wǎn zhào qīng rú xǐ,fēng yuǎn fēi fān xì yù wú。
漫叟未应甘皂枥,散人终欲傲江湖。màn sǒu wèi yīng gān zào lì,sàn rén zhōng yù ào jiāng hú。
维舟况值鲈鱼美,鲙叠银丝饫腹腴。wéi zhōu kuàng zhí lú yú měi,kuài dié yín sī yù fù yú。

南归书事

杨时

浪漫人间压客尘,衡门长忆锁榆枌。làng màn rén jiān yā kè chén,héng mén zhǎng yì suǒ yú fén。
忘言拟尽轮人妙,陈迹慵寻史籀文。wàng yán nǐ jǐn lún rén miào,chén jì yōng xún shǐ zhòu wén。
万里功名心独冷,一廛耕凿力能勤。wàn lǐ gōng míng xīn dú lěng,yī chán gēng záo lì néng qín。
旧游欲问南归趣,寂寞吾今过子云。jiù yóu yù wèn nán guī qù,jì mò wú jīn guò zi yún。

寸碧轩

杨时

隐隐遥山列画屏,檐间寸碧与云平。yǐn yǐn yáo shān liè huà píng,yán jiān cùn bì yǔ yún píng。
低回席上遗簪露,仿佛墙东翠黛横。dī huí xí shàng yí zān lù,fǎng fú qiáng dōng cuì dài héng。
虚景远涵千里色,晚晖仍借一溪清。xū jǐng yuǎn hán qiān lǐ sè,wǎn huī réng jiè yī xī qīng。
春风景物知多少,可称收身乐此生。chūn fēng jǐng wù zhī duō shǎo,kě chēng shōu shēn lè cǐ shēng。

冬早书事

杨时

窈冥谁为宰炉锤,荣谢唯知岁序催。yǎo míng shuí wèi zǎi lú chuí,róng xiè wéi zhī suì xù cuī。
腊日未经梅已绽,春风尚远冻先开。là rì wèi jīng méi yǐ zhàn,chūn fēng shàng yuǎn dòng xiān kāi。
愁无润泽归芳树,独有馀寒著死荄。chóu wú rùn zé guī fāng shù,dú yǒu yú hán zhù sǐ gāi。
收尽浮云天愈净,夜深犹起望三台。shōu jǐn fú yún tiān yù jìng,yè shēn yóu qǐ wàng sān tái。

齿落书怀

杨时

身上萧条事事空,齿牙凋落剩衰翁。shēn shàng xiāo tiáo shì shì kōng,chǐ yá diāo luò shèng shuāi wēng。
渴心尚欠冰凌解,病骨长思药力攻。kě xīn shàng qiàn bīng líng jiě,bìng gǔ zhǎng sī yào lì gōng。
文几倦亲尘土暗,断编慵理蠹鱼封。wén jǐ juàn qīn chén tǔ àn,duàn biān yōng lǐ dù yú fēng。
南床稳卧陶公宅,枕上悠扬一榻风。nán chuáng wěn wò táo gōng zhái,zhěn shàng yōu yáng yī tà fēng。

乐语口号

杨时

庭下秋风飐旆旌,使君爽气逼人清。tíng xià qiū fēng zhǎn pèi jīng,shǐ jūn shuǎng qì bī rén qīng。
功名共喜千龄会,尊酒仍逢四事并。gōng míng gòng xǐ qiān líng huì,zūn jiǔ réng féng sì shì bìng。
甘谷残英留晚翠,雍门馀曲有新声。gān gǔ cán yīng liú wǎn cuì,yōng mén yú qū yǒu xīn shēng。
莫辞酩酊同民乐,凤诏行催上玉京。mò cí mǐng dīng tóng mín lè,fèng zhào xíng cuī shàng yù jīng。

乐语口号

杨时

灵槎初泛斗牛间,隐隐晶光照夜寒。líng chá chū fàn dòu niú jiān,yǐn yǐn jīng guāng zhào yè hán。
况是春城多乐事,果逢星节驻征鞍。kuàng shì chūn chéng duō lè shì,guǒ féng xīng jié zhù zhēng ān。
使藩暂屈留旌旆,云路均同接羽翰。shǐ fān zàn qū liú jīng pèi,yún lù jūn tóng jiē yǔ hàn。
已写风猷传乐府,更磨琬琰一时刊。yǐ xiě fēng yóu chuán lè fǔ,gèng mó wǎn yǎn yī shí kān。

送行和杨廷秀韵

杨时

学粗知方始为人,敢崇文貌独真诚。xué cū zhī fāng shǐ wèi rén,gǎn chóng wén mào dú zhēn chéng。
意虽阿世非忘世,志不谋身岂误身。yì suī ā shì fēi wàng shì,zhì bù móu shēn qǐ wù shēn。
逐遇宽恩犹得禄,归冲腊雪自生春。zhú yù kuān ēn yóu dé lù,guī chōng là xuě zì shēng chūn。
君诗正似秋风快,及我征帆故起蘋。jūn shī zhèng shì qiū fēng kuài,jí wǒ zhēng fān gù qǐ píng。

书怀

杨时

敝裘千里北风寒,还忆箪瓢陋巷安。bì qiú qiān lǐ běi fēng hán,hái yì dān piáo lòu xiàng ān。
位重金多非所慕,直缘三釜慰亲欢。wèi zhòng jīn duō fēi suǒ mù,zhí yuán sān fǔ wèi qīn huān。

端午日

杨时

悠悠南北各天涯,欲望乡关眼已花。yōu yōu nán běi gè tiān yá,yù wàng xiāng guān yǎn yǐ huā。
忆得亲庭谁共语,应怜游子未还家。yì dé qīn tíng shuí gòng yǔ,yīng lián yóu zi wèi hái jiā。

渚宫观梅寄康侯

杨时

欲驱残腊变春风,只有寒梅作选锋。yù qū cán là biàn chūn fēng,zhǐ yǒu hán méi zuò xuǎn fēng。
莫把疏英轻斗雪,好藏清艳月明中。mò bǎ shū yīng qīng dòu xuě,hǎo cáng qīng yàn yuè míng zhōng。
1561234567»