古诗词

和潭倅张朝请行县言怀

杨时

夹道旌麾动,阴霾万里开。jiā dào jīng huī dòng,yīn mái wàn lǐ kāi。
霜迎威令肃,春逐马蹄来。shuāng yíng wēi lìng sù,chūn zhú mǎ tí lái。
幽壑光初满,寒荄暖自回。yōu hè guāng chū mǎn,hán gāi nuǎn zì huí。
仰窥嵩华质,曾未施纤埃。yǎng kuī sōng huá zhì,céng wèi shī xiān āi。

杨时

宋南剑州将乐人,字中立,号龟山。神宗熙宁九年进士。调官不赴。先后师事程颢、程颐,杜门不仕十年。历知浏阳、余杭、萧山,改荆州教授。金人攻汴京,坚论严为守备,除右谏议大夫;又反对割三镇以乞和,兼国子监祭酒。指斥蔡京蠹国害民,力辟王安石之学。高宗立,除工部侍郎。以龙图阁直学士致仕,专事著述讲学。卒谥文靖。与游酢、吕大临、谢良佐号为程门四先生,又与罗从彦、李侗等同列南剑三先生。其学术后被奉为程氏正宗。有《二程粹言》、《龟山先生语录》、《龟山集》。 杨时的作品>>

猜您喜欢

春早

杨时

云天幂幂漏微光,疏懒惟添睡思长。yún tiān mì mì lòu wēi guāng,shū lǎn wéi tiān shuì sī zhǎng。
枕上隔篱闻鸟语,半残春梦更悠扬。zhěn shàng gé lí wén niǎo yǔ,bàn cán chūn mèng gèng yōu yáng。

病中作

杨时

此身如幻病何伤,白日无人景自长。cǐ shēn rú huàn bìng hé shāng,bái rì wú rén jǐng zì zhǎng。
寄傲南窗容膝地,时时飞梦到羲皇。jì ào nán chuāng róng xī dì,shí shí fēi mèng dào xī huáng。

病中作

杨时

过檐赫日昼如燔,睡转庭阴始一反。guò yán hè rì zhòu rú fán,shuì zhuǎn tíng yīn shǐ yī fǎn。
纵有诸人来问疾,毗耶居士已忘言。zòng yǒu zhū rén lái wèn jí,pí yé jū shì yǐ wàng yán。

病中作

杨时

寄形一榻日蘧然,倚杖支颐髻指天。jì xíng yī tà rì qú rán,yǐ zhàng zhī yí jì zhǐ tiān。
莫逆过门无子祀,时来鉴井自跰?。mò nì guò mén wú zi sì,shí lái jiàn jǐng zì pián xiān。

病中作

杨时

古椿朝菌已忘年,贫病宁须更问天。gǔ chūn cháo jūn yǐ wàng nián,pín bìng níng xū gèng wèn tiān。
石弹不妨随物化,自求鸮炙自应便。shí dàn bù fáng suí wù huà,zì qiú xiāo zhì zì yīng biàn。

病起

杨时

竹风带雨作秋声,半睡惟闻鸟雀争。zhú fēng dài yǔ zuò qiū shēng,bàn shuì wéi wén niǎo què zhēng。
老病衰残惟骨立,白头看镜不须惊。lǎo bìng shuāi cán wéi gǔ lì,bái tóu kàn jìng bù xū jīng。

题陈宣事烟波泛宅

杨时

忘怀缨绂寄浮居,来泛烟波拟钓徒。wàng huái yīng fú jì fú jū,lái fàn yān bō nǐ diào tú。
我欲他时清洛上,为君正橹作鲻鲻。wǒ yù tā shí qīng luò shàng,wèi jūn zhèng lǔ zuò zī zī。

偶成

杨时

绿鬓潜惊老境催,更怜衰病困低回。lǜ bìn qián jīng lǎo jìng cuī,gèng lián shuāi bìng kùn dī huí。
但知周道平如砥,莫问瞿唐滟预堆。dàn zhī zhōu dào píng rú dǐ,mò wèn qú táng yàn yù duī。

偶成

杨时

悠扬春梦成幽兴,冷落溪光照酒卮。yōu yáng chūn mèng chéng yōu xīng,lěng luò xī guāng zhào jiǔ zhī。
天阔云浮遮不尽,浪平风过舞涟漪。tiān kuò yún fú zhē bù jǐn,làng píng fēng guò wǔ lián yī。

出郊

杨时

云根修蔓绿成阴,风雨园林懒重寻。yún gēn xiū màn lǜ chéng yīn,fēng yǔ yuán lín lǎn zhòng xún。
春日去来人不问,碧桃朱李付幽禽。chūn rì qù lái rén bù wèn,bì táo zhū lǐ fù yōu qín。

春日五首

杨时

春深不见鷅鹠声,百舌时闻自在鸣。chūn shēn bù jiàn lì liú shēng,bǎi shé shí wén zì zài míng。
独步移床卧深屋,细看新燕巧经营。dú bù yí chuáng wò shēn wū,xì kàn xīn yàn qiǎo jīng yíng。

春日五首

杨时

蔷薇正好结花棚,拟为幽轩作锦屏。qiáng wēi zhèng hǎo jié huā péng,nǐ wèi yōu xuān zuò jǐn píng。
穷巷寂寥人不到,空藏春色锁深扃。qióng xiàng jì liáo rén bù dào,kōng cáng chūn sè suǒ shēn jiōng。

春日五首

杨时

一番微雨一番晴,淡淡春容照眼明。yī fān wēi yǔ yī fān qíng,dàn dàn chūn róng zhào yǎn míng。
庭外幽花自开落,飞扬无处觅残英。tíng wài yōu huā zì kāi luò,fēi yáng wú chù mì cán yīng。

春日五首

杨时

晴明百鸟啭新声,摧啄幽花折粉英。qíng míng bǎi niǎo zhuàn xīn shēng,cuī zhuó yōu huā zhé fěn yīng。
冷坐隔帘呼不起,惜春无计若为情。lěng zuò gé lián hū bù qǐ,xī chūn wú jì ruò wèi qíng。

春日五首

杨时

雨馀残日照窗明,风弄行云点点轻。yǔ yú cán rì zhào chuāng míng,fēng nòng xíng yún diǎn diǎn qīng。
坐对庭阴人阒寂,时闻蛛网挂虫声。zuò duì tíng yīn rén qù jì,shí wén zhū wǎng guà chóng shēng。