古诗词

感事

杨时

边徼无虞日,王师讨弗庭。biān jiǎo wú yú rì,wáng shī tǎo fú tíng。
收功夸庙算,行险毒生灵。shōu gōng kuā miào suàn,xíng xiǎn dú shēng líng。
川谷旌麾暗,风尘战血腥。chuān gǔ jīng huī àn,fēng chén zhàn xuè xīng。
寂寥归马日,目断华阳坰。jì liáo guī mǎ rì,mù duàn huá yáng jiōng。

杨时

宋南剑州将乐人,字中立,号龟山。神宗熙宁九年进士。调官不赴。先后师事程颢、程颐,杜门不仕十年。历知浏阳、余杭、萧山,改荆州教授。金人攻汴京,坚论严为守备,除右谏议大夫;又反对割三镇以乞和,兼国子监祭酒。指斥蔡京蠹国害民,力辟王安石之学。高宗立,除工部侍郎。以龙图阁直学士致仕,专事著述讲学。卒谥文靖。与游酢、吕大临、谢良佐号为程门四先生,又与罗从彦、李侗等同列南剑三先生。其学术后被奉为程氏正宗。有《二程粹言》、《龟山先生语录》、《龟山集》。 杨时的作品>>

猜您喜欢

勉谢自明

杨时

少年力学志须彊,得失由来一梦长。shǎo nián lì xué zhì xū jiàng,dé shī yóu lái yī mèng zhǎng。
试问邯郸攲枕客,人间几度熟黄粱。shì wèn hán dān qī zhěn kè,rén jiān jǐ dù shú huáng liáng。

腊月见桃花

杨时

脂脸轻匀作艳妆,未应洁白似梅香。zhī liǎn qīng yún zuò yàn zhuāng,wèi yīng jié bái shì méi xiāng。
夭红不见凌霜操,漫向春前取次芳。yāo hóng bù jiàn líng shuāng cāo,màn xiàng chūn qián qǔ cì fāng。

过兰溪

杨时

纷纷朝市竞秋毫,江上霜风正怒号。fēn fēn cháo shì jìng qiū háo,jiāng shàng shuāng fēng zhèng nù hào。
不问扬澜与彭浪,翩然东下日千艘。bù wèn yáng lán yǔ péng làng,piān rán dōng xià rì qiān sōu。

夜雨

杨时

似闻疏雨打篷声,枕上悠扬梦半醒。shì wén shū yǔ dǎ péng shēng,zhěn shàng yōu yáng mèng bàn xǐng。
明日觉来浑不记,隔船相语过前汀。míng rì jué lái hún bù jì,gé chuán xiāng yǔ guò qián tīng。

重经乌石铺

杨时

夹屋青松翠霭中,去年经此亦匆匆。jiā wū qīng sōng cuì ǎi zhōng,qù nián jīng cǐ yì cōng cōng。
重来乌石冈头路,依旧松声带晓风。zhòng lái wū shí gāng tóu lù,yī jiù sōng shēng dài xiǎo fēng。

江上

杨时

寒云幕幂结秋阴,月淡霜娥冷不禁。hán yún mù mì jié qiū yīn,yuè dàn shuāng é lěng bù jìn。
更祝江波休荡漾,莫令清影碎浮金。gèng zhù jiāng bō xiū dàng yàng,mò lìng qīng yǐng suì fú jīn。

淮上独酌

杨时

廉纤晚雨洗轻尘,天淡云浮夜色新。lián xiān wǎn yǔ xǐ qīng chén,tiān dàn yún fú yè sè xīn。
赖有曲生风味好,不须邀月作三人。lài yǒu qū shēng fēng wèi hǎo,bù xū yāo yuè zuò sān rén。

吴国华暗香亭

杨时

漫愁青女妒新妆,已有风传处处香。màn chóu qīng nǚ dù xīn zhuāng,yǐ yǒu fēng chuán chù chù xiāng。
试问隐沦溪上客,欲将春色若为藏。shì wèn yǐn lún xī shàng kè,yù jiāng chūn sè ruò wèi cáng。

虚心亭

杨时

山横鳌背碧巑岏,亭对浮筠缥缈间。shān héng áo bèi bì cuán wán,tíng duì fú yún piāo miǎo jiān。
萧散谁为三径侣,只应长共白云闲。xiāo sàn shuí wèi sān jìng lǚ,zhǐ yīng zhǎng gòng bái yún xián。

容照岩

杨时

清时投迹在嵚崟,一穴晴光破晚阴。qīng shí tóu jì zài qīn yín,yī xué qíng guāng pò wǎn yīn。
刺草未容忘魏阙,故应长有子牟心。cì cǎo wèi róng wàng wèi quē,gù yīng zhǎng yǒu zi móu xīn。

藏春峡

杨时

山衔幽径碧如环,一壑风烟自往还。shān xián yōu jìng bì rú huán,yī hè fēng yān zì wǎng hái。
不似武陵流出水,残红那得到人间。bù shì wǔ líng liú chū shuǐ,cán hóng nà dé dào rén jiān。

绿阴亭上

杨时

沙边幽鸟傍清漪,泷下渔船逆浪归。shā biān yōu niǎo bàng qīng yī,lóng xià yú chuán nì làng guī。
身在辋川图画里,晴空惟欠雪花飞。shēn zài wǎng chuān tú huà lǐ,qíng kōng wéi qiàn xuě huā fēi。

病中作

杨时

通衢隔辙断经过,门巷空无雀可罗。tōng qú gé zhé duàn jīng guò,mén xiàng kōng wú què kě luó。
驱去儿童卧虚室,萧然惟一病维摩。qū qù ér tóng wò xū shì,xiāo rán wéi yī bìng wéi mó。

春波亭上

杨时

城头飞盖映朝晖,向晚游人兴未移。chéng tóu fēi gài yìng cháo huī,xiàng wǎn yóu rén xīng wèi yí。
安得鲁阳酣战手,为留羲驭更迟迟。ān dé lǔ yáng hān zhàn shǒu,wèi liú xī yù gèng chí chí。

安礼以宏词见勉因成绝句奉寄

杨时

万钟身外一牛毛,斗禄纷纷漫自劳。wàn zhōng shēn wài yī niú máo,dòu lù fēn fēn màn zì láo。
穷涸宁为猵獭笑,未容仰首试鸣号。qióng hé níng wèi biān tǎ xiào,wèi róng yǎng shǒu shì míng hào。