古诗词

后哀

赵师秀

交交谷鸟哀,郁郁涧松折。jiāo jiāo gǔ niǎo āi,yù yù jiàn sōng zhé。
山民无还期,春物失怡悦。shān mín wú hái qī,chūn wù shī yí yuè。
平生感斯人,难以常理说。píng shēng gǎn sī rén,nán yǐ cháng lǐ shuō。
共智己则愚,忽巧众亦拙。gòng zhì jǐ zé yú,hū qiǎo zhòng yì zhuō。
芳名信可垂,在世何寂灭。fāng míng xìn kě chuí,zài shì hé jì miè。
含悽为卜兆,窀穸利兹月。hán qī wèi bo zhào,zhūn xī lì zī yuè。
行当宿草生,当使我泪歇。xíng dāng sù cǎo shēng,dāng shǐ wǒ lèi xiē。
未知百年后,谁复耕此穴。wèi zhī bǎi nián hòu,shuí fù gēng cǐ xué。
寄言苦吟者,勿弃摄生诀。jì yán kǔ yín zhě,wù qì shè shēng jué。

赵师秀

赵师秀(1170~1219年)字紫芝,号灵秀,亦称灵芝,又号天乐。永嘉(今浙江温州)人。南宋诗人。 赵师秀的作品>>

猜您喜欢

哭徐玑五首

赵师秀

道晖爱江蓠,吾子思单老。dào huī ài jiāng lí,wú zi sī dān lǎo。
生念死不灭,应会沅湘道。shēng niàn sǐ bù miè,yīng huì yuán xiāng dào。
空山独灵舒,闭户守枯槁。kōng shān dú líng shū,bì hù shǒu kū gǎo。
风雪将岁阑,凋零此怀抱。fēng xuě jiāng suì lán,diāo líng cǐ huái bào。

次韵赵正字蟹

赵师秀

嗔尔横行为多足,割尔两螯如割玉。chēn ěr héng xíng wèi duō zú,gē ěr liǎng áo rú gē yù。
怜尔有甲不自卫,评尔一身黄胜肉。lián ěr yǒu jiǎ bù zì wèi,píng ěr yī shēn huáng shèng ròu。
吴江十月天霜寒,吴人微尔不举餐。wú jiāng shí yuè tiān shuāng hán,wú rén wēi ěr bù jǔ cān。
萑蒲勿讶束尔急,与虎争强能上山。huán pú wù yà shù ěr jí,yǔ hǔ zhēng qiáng néng shàng shān。

山路怀翁卷

赵师秀

幽溪晓无雨,野竹叶自湿。yōu xī xiǎo wú yǔ,yě zhú yè zì shī。
涓涓北流泉,风吹落花入。juān juān běi liú quán,fēng chuī luò huā rù。
不见苦吟人,芳思将谁拾。bù jiàn kǔ yín rén,fāng sī jiāng shuí shí。
138«45678910