古诗词

偈一首

吴处厚

是身如泡幻,尽非真实相。shì shēn rú pào huàn,jǐn fēi zhēn shí xiāng。
况兹纸上影,妄外更生妄。kuàng zī zhǐ shàng yǐng,wàng wài gèng shēng wàng。
到岸不须船,无风休起浪。dào àn bù xū chuán,wú fēng xiū qǐ làng。
唯当清静观,妙法了无象。wéi dāng qīng jìng guān,miào fǎ le wú xiàng。

吴处厚

宋邵武人,字伯固。仁宗皇祐五年进士。为将作监丞。蔡确尝从其学赋,及为相,处厚通笺乞怜,确无汲引意。哲宗元祐中,确知安州,作《车盖亭诗》,为处厚所得,乃笺释奏上,诬其攻击太后,确遂遭贬逐。擢知卫州,为士大夫所畏恶,未几卒。有《青箱杂记》。 吴处厚的作品>>

猜您喜欢

八咏警戒

吴处厚

慎言浑不畏,言出患常随。shèn yán hún bù wèi,yán chū huàn cháng suí。
须信机枢发,难容驷马追。xū xìn jī shū fā,nán róng sì mǎ zhuī。
三缄事可见,两舌业当知。sān jiān shì kě jiàn,liǎng shé yè dāng zhī。
口是起羞本,愿君且再思。kǒu shì qǐ xiū běn,yuàn jūn qiě zài sī。

八咏警戒

吴处厚

忍事有何妨,勿令心火扬。rěn shì yǒu hé fáng,wù lìng xīn huǒ yáng。
火扬犹可灭,心忿固多伤。huǒ yáng yóu kě miè,xīn fèn gù duō shāng。
堪叹波罗蜜,可怜歌利王。kān tàn bō luó mì,kě lián gē lì wáng。
从心更从刃,字意好端详。cóng xīn gèng cóng rèn,zì yì hǎo duān xiáng。

八咏警戒

吴处厚

国法须遵守,金科尽诏条。guó fǎ xū zūn shǒu,jīn kē jǐn zhào tiáo。
一毫如有犯,三尺不相饶。yī háo rú yǒu fàn,sān chǐ bù xiāng ráo。
岂肯容奸黠,何须恃贵骄。qǐ kěn róng jiān xiá,hé xū shì guì jiāo。
自然逢吉庆,神理亦昭昭。zì rán féng jí qìng,shén lǐ yì zhāo zhāo。

八咏警戒

吴处厚

人非莫举扬,万事且包荒。rén fēi mò jǔ yáng,wàn shì qiě bāo huāng。
殿上便犹掩,车中吐不妨。diàn shàng biàn yóu yǎn,chē zhōng tǔ bù fáng。
在他诚所短,于己有何长。zài tā chéng suǒ duǎn,yú jǐ yǒu hé zhǎng。
须是常规检,回头自忖量。xū shì cháng guī jiǎn,huí tóu zì cǔn liàng。

八咏警戒

吴处厚

无私仍克己,克己又无私。wú sī réng kè jǐ,kè jǐ yòu wú sī。
一事兼修饰,终身在省思。yī shì jiān xiū shì,zhōng shēn zài shěng sī。
公清多敛怨,高亢易招危。gōng qīng duō liǎn yuàn,gāo kàng yì zhāo wēi。
更切循卑退,方应履坦夷。gèng qiè xún bēi tuì,fāng yīng lǚ tǎn yí。

八咏警戒

吴处厚

直道更和光,双修誉乃彰。zhí dào gèng hé guāng,shuāng xiū yù nǎi zhāng。
直须和辅助,和赖直交相。zhí xū hé fǔ zhù,hé lài zhí jiāo xiāng。
恃直终多讦,偏和又少刚。shì zhí zhōng duō jié,piān hé yòu shǎo gāng。
能和又能直,行己自芬芳。néng hé yòu néng zhí,xíng jǐ zì fēn fāng。

八咏警戒

吴处厚

此个如端的,除非六句修。cǐ gè rú duān de,chú fēi liù jù xiū。
永为几杖诫,更遗子孙谋。yǒng wèi jǐ zhàng jiè,gèng yí zi sūn móu。
本立方生道,农勤乃有秋。běn lì fāng shēng dào,nóng qín nǎi yǒu qiū。
兹诗虽浅近,至理可推求。zī shī suī qiǎn jìn,zhì lǐ kě tuī qiú。

八咏警戒

吴处厚

天应降吉祥,天理本茫茫。tiān yīng jiàng jí xiáng,tiān lǐ běn máng máng。
舒惨虽无定,荣枯却有常。shū cǎn suī wú dìng,róng kū què yǒu cháng。
益谦尤效验,福善更昭彰。yì qiān yóu xiào yàn,fú shàn gèng zhāo zhāng。
笼络无疏漏,恢恢网四张。lóng luò wú shū lòu,huī huī wǎng sì zhāng。

留题云门山雍熙院

吴处厚

三寺峙若鼎,四山合如环。sān sì zhì ruò dǐng,sì shān hé rú huán。
偷携野人杖,默叩禅翁关。tōu xié yě rén zhàng,mò kòu chán wēng guān。
草树冬不老,云烟秋更闲。cǎo shù dōng bù lǎo,yún yān qiū gèng xián。
飘飘物外兴,又逐归禽还。piāo piāo wù wài xīng,yòu zhú guī qín hái。

游五泄山

吴处厚

烟霞一坞两山源,石壁寒垂瀑布泉。yān xiá yī wù liǎng shān yuán,shí bì hán chuí pù bù quán。
人事是非空缭绕,水声今古自潺湲。rén shì shì fēi kōng liáo rào,shuǐ shēng jīn gǔ zì chán yuán。
月留吟客眠寒榻,风送樵翁下翠巅。yuè liú yín kè mián hán tà,fēng sòng qiáo wēng xià cuì diān。
檀篆未消炉火燠,夜长人静好谈禅。tán zhuàn wèi xiāo lú huǒ yù,yè zhǎng rén jìng hǎo tán chán。

题王正叔㶏景亭

吴处厚

乱莺啼处柳飞花,拍拍春流涨晓沙。luàn yīng tí chù liǔ fēi huā,pāi pāi chūn liú zhǎng xiǎo shā。
正是江南梅子熟,年年离恨寄天涯。zhèng shì jiāng nán méi zi shú,nián nián lí hèn jì tiān yá。

玉京洞

吴处厚

秉烛携筇步步前,玉京迢递访神仙。bǐng zhú xié qióng bù bù qián,yù jīng tiáo dì fǎng shén xiān。
四时自有壶中景,一罅都迷物外天。sì shí zì yǒu hú zhōng jǐng,yī xià dōu mí wù wài tiān。

郎官湖

吴处厚

郎官湖上郎官游,只教闲客生闲愁。láng guān hú shàng láng guān yóu,zhǐ jiào xián kè shēng xián chóu。
烟波荡漾四五顷,风月凄凉三百秋。yān bō dàng yàng sì wǔ qǐng,fēng yuè qī liáng sān bǎi qiū。

秋兴亭怀古

吴处厚

汉沔当年控上游,孙权曾此困曹刘。hàn miǎn dāng nián kòng shàng yóu,sūn quán céng cǐ kùn cáo liú。
三分霸业千张纸,万古斜阳一钓舟。sān fēn bà yè qiān zhāng zhǐ,wàn gǔ xié yáng yī diào zhōu。

戏王安国

吴处厚

飞卿昔号温钟夔,思道通俯还魁肥。fēi qīng xī hào wēn zhōng kuí,sī dào tōng fǔ hái kuí féi。
江淹善啖笔五色,庾信能文腰十围。jiāng yān shàn dàn bǐ wǔ sè,yǔ xìn néng wén yāo shí wéi。
只知外貌乏粉泽,谁料满腹填珠玑。zhǐ zhī wài mào fá fěn zé,shuí liào mǎn fù tián zhū jī。
相逢把酒洛阳社,不管淋漓身上衣。xiāng féng bǎ jiǔ luò yáng shè,bù guǎn lín lí shēn shàng yī。
1612