古诗词

忆欧段

周行己

岁暮何所思,道南咸与籍。suì mù hé suǒ sī,dào nán xián yǔ jí。
出门泥漫漫,跬步成乖隔。chū mén ní màn màn,kuǐ bù chéng guāi gé。
人情未免俗,节物复感迫。rén qíng wèi miǎn sú,jié wù fù gǎn pò。
念我江海人,纾节慕古昔。niàn wǒ jiāng hǎi rén,shū jié mù gǔ xī。
少年弄柔翰,颇谓得所适。shǎo nián nòng róu hàn,pǒ wèi dé suǒ shì。
岂有轩冕心,况自便菽麦。qǐ yǒu xuān miǎn xīn,kuàng zì biàn shū mài。
人生不可意,变态忽如弈。rén shēng bù kě yì,biàn tài hū rú yì。
狼藉太学生,俯就科举责。láng jí tài xué shēng,fǔ jiù kē jǔ zé。
居然五六载,颇不料损益。jū rán wǔ liù zài,pǒ bù liào sǔn yì。
贫贱思富贵,富贵悲迫阨。pín jiàn sī fù guì,fù guì bēi pò è。
所得九牛毛,置身岂良策。suǒ dé jiǔ niú máo,zhì shēn qǐ liáng cè。
何如谢客儿,会稽卜佳宅。hé rú xiè kè ér,huì jī bo jiā zhái。
文章富贵心,山水乐幽僻。wén zhāng fù guì xīn,shān shuǐ lè yōu pì。
长安不可居,季冬犹絺绤。zhǎng ān bù kě jū,jì dōng yóu chī xì。
缅望悲故乡,恨无晨风翮。miǎn wàng bēi gù xiāng,hèn wú chén fēng hé。
寒窗九转肠,纷乱不可绎。hán chuāng jiǔ zhuǎn cháng,fēn luàn bù kě yì。
此意竟谁语,坐觉鄙吝积。cǐ yì jìng shuí yǔ,zuò jué bǐ lìn jī。
不见二三子,讵可论肝膈。bù jiàn èr sān zi,jù kě lùn gān gé。
悠悠百世名,浩浩此生迹。yōu yōu bǎi shì míng,hào hào cǐ shēng jì。
离娄烛千里,盲不见咫尺。lí lóu zhú qiān lǐ,máng bù jiàn zhǐ chǐ。

周行己

宋温州永嘉人,字恭叔,号浮沚。哲宗元祐六年进士。师事程颐。徽宗崇宁中,官至太学博士。后为齐州教授,发明中庸之旨,邑人始知有伊洛之学。大观三年,罢归,筑浮沚书院以讲学。宣和中,除秘书省正字。有《浮沚集》。 周行己的作品>>

猜您喜欢

和使君闵雨

周行己

布谷催耕候已深,骄阳未肯化为霖。bù gǔ cuī gēng hòu yǐ shēn,jiāo yáng wèi kěn huà wèi lín。
一年铃阁传斋禁,三月花时负赏心。yī nián líng gé chuán zhāi jìn,sān yuè huā shí fù shǎng xīn。
空谷灵湫能奋响,丛祠古木已成阴。kōng gǔ líng jiǎo néng fèn xiǎng,cóng cí gǔ mù yǐ chéng yīn。
侏儒饱死浑无计,属耳颓墙听雨音。zhū rú bǎo sǐ hún wú jì,shǔ ěr tuí qiáng tīng yǔ yīn。

次胡志衡韵

周行己

城北城南春渺然,幅巾藜杖望晴天。chéng běi chéng nán chūn miǎo rán,fú jīn lí zhàng wàng qíng tiān。
何须多事途穷哭,莫倚高才瓮下眠。hé xū duō shì tú qióng kū,mò yǐ gāo cái wèng xià mián。
渭水来从鸟鼠穴,陇山真接首阳巅。wèi shuǐ lái cóng niǎo shǔ xué,lǒng shān zhēn jiē shǒu yáng diān。
登临未尽牛羊下,安得羲和叱驭旋。dēng lín wèi jǐn niú yáng xià,ān dé xī hé chì yù xuán。

和蔡八十约同归

周行己

十年尘土送春衣,每见春风忆翠微。shí nián chén tǔ sòng chūn yī,měi jiàn chūn fēng yì cuì wēi。
射策决科知已误,求田问舍早须归。shè cè jué kē zhī yǐ wù,qiú tián wèn shě zǎo xū guī。
人生岂料长身健,行李还应与愿违。rén shēng qǐ liào zhǎng shēn jiàn,xíng lǐ hái yīng yǔ yuàn wéi。
遥望故山心独往,杖藜三叹暮云飞。yáo wàng gù shān xīn dú wǎng,zhàng lí sān tàn mù yún fēi。

再和蔡八十约归

周行己

闻说寻山意已清,况逢佳客作山行。wén shuō xún shān yì yǐ qīng,kuàng féng jiā kè zuò shān xíng。
百年心事同杯酒,万里春风出帝城。bǎi nián xīn shì tóng bēi jiǔ,wàn lǐ chūn fēng chū dì chéng。
秋燕欲归栖集稳,春鸥无事往来轻。qiū yàn yù guī qī jí wěn,chūn ōu wú shì wǎng lái qīng。
风流定是输陶谢,应笑痴人似步兵。fēng liú dìng shì shū táo xiè,yīng xiào chī rén shì bù bīng。

兰溪驿

周行己

小雨滋春态,馀花落晚香。xiǎo yǔ zī chūn tài,yú huā luò wǎn xiāng。
扁舟还独往,谁与论行藏。biǎn zhōu hái dú wǎng,shuí yǔ lùn xíng cáng。

姑射仙人

周行己

易简乾坤理,和平兆庶情。yì jiǎn qián kūn lǐ,hé píng zhào shù qíng。
谁知为帝力,万国自生成。shuí zhī wèi dì lì,wàn guó zì shēng chéng。

鲁直帖

周行己

秀润瞻眉宇,清真接话言。xiù rùn zhān méi yǔ,qīng zhēn jiē huà yán。
端能愈吾疾,已觉意超然。duān néng yù wú jí,yǐ jué yì chāo rán。

李端叔帖

周行己

铁面黄犀骨,霜髭灿猬毛。tiě miàn huáng xī gǔ,shuāng zī càn wèi máo。
晚年聊混俗,犹不废称豪。wǎn nián liáo hùn sú,yóu bù fèi chēng háo。

米元章帖

周行己

戏事刍陈子,浮生甑堕休。xì shì chú chén zi,fú shēng zèng duò xiū。
遗音馀翰墨,人尚想风流。yí yīn yú hàn mò,rén shàng xiǎng fēng liú。

和丁忠节三首

周行己

绝庐高隐白云间,德行人知是闵颜。jué lú gāo yǐn bái yún jiān,dé xíng rén zhī shì mǐn yán。
侧席求贤新诏黑,肯教夫子久居山。cè xí qiú xián xīn zhào hēi,kěn jiào fū zi jiǔ jū shān。

和丁忠节三首

周行己

七十稀年几许闲,星星鬓发半衰颜。qī shí xī nián jǐ xǔ xián,xīng xīng bìn fā bàn shuāi yán。
寸心灰尽周公梦,不恋朝衣只恋山。cùn xīn huī jǐn zhōu gōng mèng,bù liàn cháo yī zhǐ liàn shān。

和丁忠节三首

周行己

大儒出处自无心,调燮功高利物深。dà rú chū chù zì wú xīn,diào xiè gōng gāo lì wù shēn。
用舍行藏皆是道,不分朝市与山林。yòng shě xíng cáng jiē shì dào,bù fēn cháo shì yǔ shān lín。

送禅照大师四首

周行己

海雁年年自往来,迢迢此去几时回。hǎi yàn nián nián zì wǎng lái,tiáo tiáo cǐ qù jǐ shí huí。
春风满路真消息,应是桃花处处开。chūn fēng mǎn lù zhēn xiāo xī,yīng shì táo huā chù chù kāi。

送禅照大师四首

周行己

千峰如画不安排,的的天然更莫猜。qiān fēng rú huà bù ān pái,de de tiān rán gèng mò cāi。
草碧花红春鸟叫,此中何处问如来。cǎo bì huā hóng chūn niǎo jiào,cǐ zhōng hé chù wèn rú lái。

送禅照大师四首

周行己

行行识取灵岩路,多少游人只么回。xíng xíng shí qǔ líng yán lù,duō shǎo yóu rén zhǐ me huí。
门前有个擎天柱,千万归时带取来。mén qián yǒu gè qíng tiān zhù,qiān wàn guī shí dài qǔ lái。
1111234567»