古诗词

和黄子馀湖南道中寄弟子默二首

王庭圭

卷里诗新出,关中记旧闻。juǎn lǐ shī xīn chū,guān zhōng jì jiù wén。
乾坤今转大,吴楚昔尝分。qián kūn jīn zhuǎn dà,wú chǔ xī cháng fēn。
雾失朱陵峒,晴开紫盖云。wù shī zhū líng dòng,qíng kāi zǐ gài yún。
仍传九疑尉,奇策动明君。réng chuán jiǔ yí wèi,qí cè dòng míng jūn。

王庭圭

宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。 王庭圭的作品>>

猜您喜欢

牵牛

王庭圭

一泓天水染铢衣,生怕红埃透日蜚。yī hóng tiān shuǐ rǎn zhū yī,shēng pà hóng āi tòu rì fēi。
急整离离苍玉佩,晓云光里渡河归。jí zhěng lí lí cāng yù pèi,xiǎo yún guāng lǐ dù hé guī。

绯桃

王庭圭

衣裁缃缬态纤秾,犹在瑶池午醉中。yī cái xiāng xié tài xiān nóng,yóu zài yáo chí wǔ zuì zhōng。
嫌近清明时节冷,趁渠新火一番红。xián jìn qīng míng shí jié lěng,chèn qú xīn huǒ yī fān hóng。

晚春

王庭圭

残花不待恶风吹,细雨浮花半出篱。cán huā bù dài è fēng chuī,xì yǔ fú huā bàn chū lí。
篱外行人错回首,黄鹂飞上绿杨枝。lí wài xíng rén cuò huí shǒu,huáng lí fēi shàng lǜ yáng zhī。

次韵胡邦衡衡阳县瑞竹堂

王庭圭

墙里围修竹,竹间开草堂。qiáng lǐ wéi xiū zhú,zhú jiān kāi cǎo táng。
经春多夜雨,入夏长新篁。jīng chūn duō yè yǔ,rù xià zhǎng xīn huáng。
节抱幽人操,风敲明月珰。jié bào yōu rén cāo,fēng qiāo míng yuè dāng。
孤根元独立,并干两争长。gū gēn yuán dú lì,bìng gàn liǎng zhēng zhǎng。
影落龙蛇动,清移枕簟凉。yǐng luò lóng shé dòng,qīng yí zhěn diàn liáng。
门常对衡岳,气足傲羲皇。mén cháng duì héng yuè,qì zú ào xī huáng。
日射玲珑色,林疏琐碎光。rì shè líng lóng sè,lín shū suǒ suì guāng。
双茎非别种,异物出时方。shuāng jīng fēi bié zhǒng,yì wù chū shí fāng。
海峤名虽久,湖海迹愈彰。hǎi jiào míng suī jiǔ,hú hǎi jì yù zhāng。
行当卧龙起,天为见珍祥。xíng dāng wò lóng qǐ,tiān wèi jiàn zhēn xiáng。

和胡观光

王庭圭

伊昔桥门盛,环观壁水春。yī xī qiáo mén shèng,huán guān bì shuǐ chūn。
一鸣先折桂,百拙误谋身。yī míng xiān zhé guì,bǎi zhuō wù móu shēn。
憔悴湘江曲,淹留京洛尘。qiáo cuì xiāng jiāng qū,yān liú jīng luò chén。
思归缘竹鹤,静念愧朝绅。sī guī yuán zhú hè,jìng niàn kuì cháo shēn。
顾我蓬蒿贱,逢君海岱珍。gù wǒ péng hāo jiàn,féng jūn hǎi dài zhēn。
赠言多溢美,秀气发清淳。zèng yán duō yì měi,xiù qì fā qīng chún。
本出东皋裔,元非水北人。běn chū dōng gāo yì,yuán fēi shuǐ běi rén。
山灵回俗驾,幕府盛谈宾。shān líng huí sú jià,mù fǔ shèng tán bīn。
骏骨千金重,沙鸥万里驯。jùn gǔ qiān jīn zhòng,shā ōu wàn lǐ xùn。
人生各有趣,忍负接䍦巾。rén shēng gè yǒu qù,rěn fù jiē lí jīn。

和施倅岁暮感怀

王庭圭

野阔生愁兴,时危无定居。yě kuò shēng chóu xīng,shí wēi wú dìng jū。
渊明伤倦鸟,张翰忆鲈鱼。yuān míng shāng juàn niǎo,zhāng hàn yì lú yú。
宦路风波恶,交情势利疏。huàn lù fēng bō è,jiāo qíng shì lì shū。
谋生成龃龉,欲进复踌躇。móu shēng chéng jǔ yǔ,yù jìn fù chóu chú。
盗贼犹猖蹶,田园未垦锄。dào zéi yóu chāng jué,tián yuán wèi kěn chú。
君王图治切,新下急贤书。jūn wáng tú zhì qiè,xīn xià jí xián shū。

和欧阳广明竹间桃花

王庭圭

雨罢新花明晓日,竹阴琐碎错黄金。yǔ bà xīn huā míng xiǎo rì,zhú yīn suǒ suì cuò huáng jīn。
墙头过尽双飞蝶,叶底巧啼何处禽。qiáng tóu guò jǐn shuāng fēi dié,yè dǐ qiǎo tí hé chù qín。
玉女洗妆匀浅淡,老龙脱箨著青深。yù nǚ xǐ zhuāng yún qiǎn dàn,lǎo lóng tuō tuò zhù qīng shēn。
柔姿敢并高标立,直节时容粉面侵。róu zī gǎn bìng gāo biāo lì,zhí jié shí róng fěn miàn qīn。
爱客分明莫来折,坐舆径造不妨寻。ài kè fēn míng mò lái zhé,zuò yú jìng zào bù fáng xún。
桃花落后春事已,唯有清风满竹林。táo huā luò hòu chūn shì yǐ,wéi yǒu qīng fēng mǎn zhú lín。

题宣和御画

王庭圭

玉锁宫扉三十六,谁识连昌满宫竹。yù suǒ gōng fēi sān shí liù,shuí shí lián chāng mǎn gōng zhú。
内苑寒梅欲放春,龙池水暖鸳鸯浴。nèi yuàn hán méi yù fàng chūn,lóng chí shuǐ nuǎn yuān yāng yù。
宣和殿后新雨晴,两鹊飞来向东鸣。xuān hé diàn hòu xīn yǔ qíng,liǎng què fēi lái xiàng dōng míng。
当时妙手貌不成,君王笔下春风生。dāng shí miào shǒu mào bù chéng,jūn wáng bǐ xià chūn fēng shēng。
长安老人眼曾见,万岁山头翠华转。zhǎng ān lǎo rén yǎn céng jiàn,wàn suì shān tóu cuì huá zhuǎn。
恨臣不及宣政初,痛哭天涯观画图。hèn chén bù jí xuān zhèng chū,tòng kū tiān yá guān huà tú。

仙人春宴曲

王庭圭

高楼玉佩摇春风,银槽压雨珍珠红。gāo lóu yù pèi yáo chūn fēng,yín cáo yā yǔ zhēn zhū hóng。
天留晓月十分魄,飞光下照仙人宫。tiān liú xiǎo yuè shí fēn pò,fēi guāng xià zhào xiān rén gōng。
瑶姬半醉挝鼍鼓,彩凤吹笙黄鹤舞。yáo jī bàn zuì wō tuó gǔ,cǎi fèng chuī shēng huáng hè wǔ。
双成翠袖织藕丝,麻姑行厨擗麟脯。shuāng chéng cuì xiù zhī ǒu sī,má gū xíng chú pǐ lín pú。
金盘烧蜡夜未央,从妃进果蟠桃香。jīn pán shāo là yè wèi yāng,cóng fēi jìn guǒ pán táo xiāng。
坐上花开人未老,他日重来花更好。zuò shàng huā kāi rén wèi lǎo,tā rì zhòng lái huā gèng hǎo。
三千年后忽相逢,再约群仙醉蓬岛。sān qiān nián hòu hū xiāng féng,zài yuē qún xiān zuì péng dǎo。

观骆元直经进江南形势图

王庭圭

异时汉网疏天讨,胡儿马啮江南草。yì shí hàn wǎng shū tiān tǎo,hú ér mǎ niè jiāng nán cǎo。
石头重戍岂无兵,将军不识丹阳道。shí tóu zhòng shù qǐ wú bīng,jiāng jūn bù shí dān yáng dào。
至今战骨埋秋霜,伤心不忍问耆老。zhì jīn zhàn gǔ mái qiū shuāng,shāng xīn bù rěn wèn qí lǎo。
龙蟠虎踞昔何雄,赤壁濡须在眼中。lóng pán hǔ jù xī hé xióng,chì bì rú xū zài yǎn zhōng。
浔阳江水射蛟处,旌旗拂天来向东。xún yáng jiāng shuǐ shè jiāo chù,jīng qí fú tiān lái xiàng dōng。
艨艟塞川不敢下,昔人曾此破曹公。méng chōng sāi chuān bù gǎn xià,xī rén céng cǐ pò cáo gōng。
横江九道波翻屋,试请轻兵渡淮曲。héng jiāng jiǔ dào bō fān wū,shì qǐng qīng bīng dù huái qū。
夜入长安人不知,应见画图心已熟。yè rù zhǎng ān rén bù zhī,yīng jiàn huà tú xīn yǐ shú。
他日将军按此图,鼓行如西如破竹。tā rì jiāng jūn àn cǐ tú,gǔ xíng rú xī rú pò zhú。

长沙北禅览古

王庭圭

明湖涨天光,春云如粉碎。míng hú zhǎng tiān guāng,chūn yún rú fěn suì。
吴王宫女罢吹箫,象床玉碗今安在。wú wáng gōng nǚ bà chuī xiāo,xiàng chuáng yù wǎn jīn ān zài。
桃李初开映绿池,绿池水暖摇花枝。táo lǐ chū kāi yìng lǜ chí,lǜ chí shuǐ nuǎn yáo huā zhī。
闻道只今池上月,照见吴王繁盛时。wén dào zhǐ jīn chí shàng yuè,zhào jiàn wú wáng fán shèng shí。
当时粉色艳月彩,今日古坟烟草衰。dāng shí fěn sè yàn yuè cǎi,jīn rì gǔ fén yān cǎo shuāi。
草衰不见吴宫事,唯有月下孤猿啼。cǎo shuāi bù jiàn wú gōng shì,wéi yǒu yuè xià gū yuán tí。
猿声哀告问不得,又恐清晓催黄鹂。yuán shēng āi gào wèn bù dé,yòu kǒng qīng xiǎo cuī huáng lí。

方外庵听惠端弹琴明日赴李似矩尚书招

王庭圭

浮云卷尽天无风,青山衔日犹半红。fú yún juǎn jǐn tiān wú fēng,qīng shān xián rì yóu bàn hóng。
谁弹乌啼夜鹤怨,平明结客长安中。shuí dàn wū tí yè hè yuàn,píng míng jié kè zhǎng ān zhōng。
大颠初识韩吏部,清檗亦参裴相公。dà diān chū shí hán lì bù,qīng bò yì cān péi xiāng gōng。
尚书气欲吞胡虏,手挽天河作霖雨。shàng shū qì yù tūn hú lǔ,shǒu wǎn tiān hé zuò lín yǔ。
响泉韵磬应自携,昵昵莫为儿女语。xiǎng quán yùn qìng yīng zì xié,nì nì mò wèi ér nǚ yǔ。
为陈古操有平戎,此曲聊堪佐旗鼓。wèi chén gǔ cāo yǒu píng róng,cǐ qū liáo kān zuǒ qí gǔ。

游青原呈王元勃舍人周秀实监丞

王庭圭

异时黄鲁直,尝赋青原诗。yì shí huáng lǔ zhí,cháng fù qīng yuán shī。
至今青原山,名与星斗垂。zhì jīn qīng yuán shān,míng yǔ xīng dòu chuí。
自从有宇宙,孰能磨灭之。zì cóng yǒu yǔ zhòu,shú néng mó miè zhī。
昨日从大旆,上读前人碑。zuó rì cóng dà pèi,shàng dú qián rén bēi。
欲学下一语,自觉落笔迟。yù xué xià yī yǔ,zì jué luò bǐ chí。
我等如湛辈,后世谁复知。wǒ děng rú zhàn bèi,hòu shì shuí fù zhī。
治君千载人,治中同一时。zhì jūn qiān zài rén,zhì zhōng tóng yī shí。
两公俱大手,妙语仍崛奇。liǎng gōng jù dà shǒu,miào yǔ réng jué qí。
得句未肯吐,神物悭护持。dé jù wèi kěn tǔ,shén wù qiān hù chí。
光艳出月胁,当留照岩扉。guāng yàn chū yuè xié,dāng liú zhào yán fēi。

舟次白沙

王庭圭

朝发螺浦湄,暮宿白沙口。cháo fā luó pǔ méi,mù sù bái shā kǒu。
初为夜行计,有物应掣肘。chū wèi yè xíng jì,yǒu wù yīng chè zhǒu。
山云四面起,风涛半江吼。shān yún sì miàn qǐ,fēng tāo bàn jiāng hǒu。
落帆危石矶,就枕不敢久。luò fān wēi shí jī,jiù zhěn bù gǎn jiǔ。
林深鸣鹤鹊,村远闻鸡狗。lín shēn míng hè què,cūn yuǎn wén jī gǒu。
梦觉知月明,破篷见牛斗。mèng jué zhī yuè míng,pò péng jiàn niú dòu。
起视天色清,解缆欲放溜。qǐ shì tiān sè qīng,jiě lǎn yù fàng liū。
浪头聒天响,掀簸入我牖。làng tóu guā tiān xiǎng,xiān bǒ rù wǒ yǒu。
蒲帆未及张,篙师复回首。pú fān wèi jí zhāng,gāo shī fù huí shǒu。
渡头有古祠,壁画杂怪丑。dù tóu yǒu gǔ cí,bì huà zá guài chǒu。
舟人相与言,劝我酬神酒。zhōu rén xiāng yǔ yán,quàn wǒ chóu shén jiǔ。
出处本细事,阴晴亦常有。chū chù běn xì shì,yīn qíng yì cháng yǒu。
我固不问天,岂问土木偶。wǒ gù bù wèn tiān,qǐ wèn tǔ mù ǒu。

寄胡邦衡兼简陈佥判黄书记

王庭圭

斯文久寂寞,谁应擅雕龙。sī wén jiǔ jì mò,shuí yīng shàn diāo lóng。
万事问伯始,今复得此公。wàn shì wèn bó shǐ,jīn fù dé cǐ gōng。
涛澜翻笔舌,锦绣蟠心胸。tāo lán fān bǐ shé,jǐn xiù pán xīn xiōng。
平时吐佳句,逸气如长虹。píng shí tǔ jiā jù,yì qì rú zhǎng hóng。
制策收俊异,行当推选锋。zhì cè shōu jùn yì,xíng dāng tuī xuǎn fēng。
元龙湖海士,江夏无双童。yuán lóng hú hǎi shì,jiāng xià wú shuāng tóng。
词彩俱秀出,春葩发青红。cí cǎi jù xiù chū,chūn pā fā qīng hóng。
铿锵排律吕,纯音玉琤琮。kēng qiāng pái lǜ lǚ,chún yīn yù chēng cóng。
草木吾臭味,坐隔神螺峰。cǎo mù wú chòu wèi,zuò gé shén luó fēng。
遥闻玉荆产,长松想清风。yáo wén yù jīng chǎn,zhǎng sōng xiǎng qīng fēng。
安得奋馀勇,提戈噪其中。ān dé fèn yú yǒng,tí gē zào qí zhōng。
且愿试音响,径须撞巨钟。qiě yuàn shì yīn xiǎng,jìng xū zhuàng jù zhōng。