古诗词

谢同年李提举见访

王庭圭

曾共丹梯步广寒,自无仙骨堕凡间。céng gòng dān tī bù guǎng hán,zì wú xiān gǔ duò fán jiān。
君攀玉兔窟中桂,我返神螺江上山。jūn pān yù tù kū zhōng guì,wǒ fǎn shén luó jiāng shàng shān。
岂谓观风经邑里,犹能驻马问柴关。qǐ wèi guān fēng jīng yì lǐ,yóu néng zhù mǎ wèn chái guān。
鸣驺排入蓬蒿径,踏破岩前绿藓斑。míng zōu pái rù péng hāo jìng,tà pò yán qián lǜ xiǎn bān。

王庭圭

宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。 王庭圭的作品>>

猜您喜欢

和裴主簿桃花

王庭圭

近水浅桃不忍看,似临清镜惜红颜。jìn shuǐ qiǎn táo bù rěn kàn,shì lín qīng jìng xī hóng yán。
骑驴主簿吟诗瘦,应秃千毫笔管斑。qí lǘ zhǔ bù yín shī shòu,yīng tū qiān háo bǐ guǎn bān。

秋兰寄知县陈邦直

王庭圭

昨夜西风茁紫芽,不应独著野人家。zuó yè xī fēng zhuó zǐ yá,bù yīng dú zhù yě rén jiā。
安仁未倦栽桃李,添此清香一种花。ān rén wèi juàn zāi táo lǐ,tiān cǐ qīng xiāng yī zhǒng huā。

和答邦直二首

王庭圭

惠爱如兰正吐芽,芳风吹落几千家。huì ài rú lán zhèng tǔ yá,fāng fēng chuī luò jǐ qiān jiā。
明年催直金銮殿,龙口飘香看百花。míng nián cuī zhí jīn luán diàn,lóng kǒu piāo xiāng kàn bǎi huā。

和答邦直二首

王庭圭

系出拾遗扬马后,清词丽句复名家。xì chū shí yí yáng mǎ hòu,qīng cí lì jù fù míng jiā。
岂惟草木遭题品,大笔行当判五花。qǐ wéi cǎo mù zāo tí pǐn,dà bǐ xíng dāng pàn wǔ huā。

美胡烈臣晚年生子

王庭圭

老蚌生珠喜可涯,穷阎得宝亦堪夸。lǎo bàng shēng zhū xǐ kě yá,qióng yán dé bǎo yì kān kuā。
如今七岁诵千字,他日端能读五车。rú jīn qī suì sòng qiān zì,tā rì duān néng dú wǔ chē。

和彭养正陈令尹

王庭圭

气压秋园百草芽,风流宜在令君家。qì yā qiū yuán bǎi cǎo yá,fēng liú yí zài lìng jūn jiā。
但倾绿蚁伴清客,莫羡黄金刻藓花。dàn qīng lǜ yǐ bàn qīng kè,mò xiàn huáng jīn kè xiǎn huā。

和刘元弼见招

王庭圭

玉壶沽酒挈青丝,及取春风花发时。yù hú gū jiǔ qiè qīng sī,jí qǔ chūn fēng huā fā shí。
便把一樽留客醉,莫教红雨洗残枝。biàn bǎ yī zūn liú kè zuì,mò jiào hóng yǔ xǐ cán zhī。

赠相士

王庭圭

富贵本非吾辈事,老来宁复问穷通。fù guì běn fēi wú bèi shì,lǎo lái níng fù wèn qióng tōng。
馀龄几许君知否,愿作升平一老翁。yú líng jǐ xǔ jūn zhī fǒu,yuàn zuò shēng píng yī lǎo wēng。

问讯王道之病

王庭圭

居士病从何处起,我今往问与谁俱。jū shì bìng cóng hé chù qǐ,wǒ jīn wǎng wèn yǔ shuí jù。
室中三万二千座,更许卢溪下语无。shì zhōng sān wàn èr qiān zuò,gèng xǔ lú xī xià yǔ wú。

赠宜春笔工

王庭圭

宜城一变宣城样,入手便如锥画沙。yí chéng yī biàn xuān chéng yàng,rù shǒu biàn rú zhuī huà shā。
但喜中书头未秃,不妨诗老梦生花。dàn xǐ zhōng shū tóu wèi tū,bù fáng shī lǎo mèng shēng huā。

步芳园

王庭圭

密栽桃李碍车轮,柳下风微不动尘。mì zāi táo lǐ ài chē lún,liǔ xià fēng wēi bù dòng chén。
已办寻春蜡双屐,飞花满地草如茵。yǐ bàn xún chūn là shuāng jī,fēi huā mǎn dì cǎo rú yīn。

湖头观桃李四绝句

王庭圭

路转烟村万木春,村深疑有避秦人。lù zhuǎn yān cūn wàn mù chūn,cūn shēn yí yǒu bì qín rén。
山农出谷惊相问,不信边头有战尘。shān nóng chū gǔ jīng xiāng wèn,bù xìn biān tóu yǒu zhàn chén。

湖头观桃李四绝句

王庭圭

朝骑一马暮还归,尽日花间觅句迟。cháo qí yī mǎ mù hái guī,jǐn rì huā jiān mì jù chí。
黄四娘家谁敢道,古来惟有少陵诗。huáng sì niáng jiā shuí gǎn dào,gǔ lái wéi yǒu shǎo líng shī。

湖头观桃李四绝句

王庭圭

城里池台俗俭穷,却来城外探东风。chéng lǐ chí tái sú jiǎn qióng,què lái chéng wài tàn dōng fēng。
曲栏幽槛趣不远,春在郊原浩荡中。qū lán yōu kǎn qù bù yuǎn,chūn zài jiāo yuán hào dàng zhōng。

湖头观桃李四绝句

王庭圭

春入千林烟雨中,桃花李花能白红。chūn rù qiān lín yān yǔ zhōng,táo huā lǐ huā néng bái hóng。
一时草木披锦绣,十里吹香坠晚风。yī shí cǎo mù pī jǐn xiù,shí lǐ chuī xiāng zhuì wǎn fēng。