古诗词

次韵张子春赋瑶林春色

王庭圭

花间酌酒邀明月,月照金樽佳兴发。huā jiān zhuó jiǔ yāo míng yuè,yuè zhào jīn zūn jiā xīng fā。
鲸吞雾卷百川空,醉挽酴醾落香雪。jīng tūn wù juǎn bǎi chuān kōng,zuì wǎn tú mí luò xiāng xuě。
便将垒曲筑糟邱,酴醾压膏麦为糵。biàn jiāng lěi qū zhù zāo qiū,tú mí yā gāo mài wèi niè。
酿成忽见张公子,公子家居近丹阙。niàng chéng hū jiàn zhāng gōng zi,gōng zi jiā jū jìn dān quē。
为余乘兴夸洛阳,笑指沙头卧双榼。wèi yú chéng xīng kuā luò yáng,xiào zhǐ shā tóu wò shuāng kē。
洛阳视此真草野,敢辱新诗借牙颊。luò yáng shì cǐ zhēn cǎo yě,gǎn rǔ xīn shī jiè yá jiá。
瑶林名字出风尘,未遇知音那敢说。yáo lín míng zì chū fēng chén,wèi yù zhī yīn nà gǎn shuō。
况能大读离骚句,痛饮虽多不为餮。kuàng néng dà dú lí sāo jù,tòng yǐn suī duō bù wèi tiè。
未识王家碧玉香,仿佛东坡真一诀。wèi shí wáng jiā bì yù xiāng,fǎng fú dōng pō zhēn yī jué。
诛茅本结方外人,岂用礼法相分别。zhū máo běn jié fāng wài rén,qǐ yòng lǐ fǎ xiāng fēn bié。
预拂瑶林一片石,与君醉过清明节。yù fú yáo lín yī piàn shí,yǔ jūn zuì guò qīng míng jié。
穷亦不足悲,达亦不足悦。qióng yì bù zú bēi,dá yì bù zú yuè。
酒阑拔剑露肝胆,正恐不免论功业。jiǔ lán bá jiàn lù gān dǎn,zhèng kǒng bù miǎn lùn gōng yè。

王庭圭

宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。 王庭圭的作品>>

猜您喜欢

访清首座观蔷薇二首

王庭圭

花开花落春何在,宴坐高僧总不知。huā kāi huā luò chūn hé zài,yàn zuò gāo sēng zǒng bù zhī。
空色难谩禅伯眼,蔷薇应待老夫诗。kōng sè nán mán chán bó yǎn,qiáng wēi yīng dài lǎo fū shī。

赠别陈君授

王庭圭

十载投荒坐献书,忽逢飞诏下荆巫。shí zài tóu huāng zuò xiàn shū,hū féng fēi zhào xià jīng wū。
归来好上升平颂,已死奸谀不足诛。guī lái hǎo shàng shēng píng sòng,yǐ sǐ jiān yú bù zú zhū。

赠别陈君授

王庭圭

雷雨沅湘振滞冤,皇恩普出九重天。léi yǔ yuán xiāng zhèn zhì yuān,huáng ēn pǔ chū jiǔ zhòng tiān。
乞儿犹恋权门火,应谓死灰能复燃。qǐ ér yóu liàn quán mén huǒ,yīng wèi sǐ huī néng fù rán。

离辰州二首

王庭圭

逐客休嗟行路难,归鸿心在杳冥间。zhú kè xiū jiē xíng lù nán,guī hóng xīn zài yǎo míng jiān。
初惊草尾千重浪,险渡湖头十八滩。chū jīng cǎo wěi qiān zhòng làng,xiǎn dù hú tóu shí bā tān。

离辰州二首

王庭圭

行尽黄茅白苇丛,举头忽见两三峰。xíng jǐn huáng máo bái wěi cóng,jǔ tóu hū jiàn liǎng sān fēng。
青青尽出湘天景,如觉身离蛮蜒中。qīng qīng jǐn chū xiāng tiān jǐng,rú jué shēn lí mán yán zhōng。

寻小舟东下忽见巨舰有作

王庭圭

本是蓬头渔钓客,飘如行脚水云僧。běn shì péng tóu yú diào kè,piāo rú xíng jiǎo shuǐ yún sēng。
谁家巨舰和州载,笑我扁舟一叶轻。shuí jiā jù jiàn hé zhōu zài,xiào wǒ biǎn zhōu yī yè qīng。

次韵任子严

王庭圭

解访江南处士庐,行藏正自与时迂。jiě fǎng jiāng nán chù shì lú,xíng cáng zhèng zì yǔ shí yū。
题诗更及夜郎客,此段如今绝世无。tí shī gèng jí yè láng kè,cǐ duàn rú jīn jué shì wú。

次韵任子严

王庭圭

君是石渠东观人,小邦聊见宰官身。jūn shì shí qú dōng guān rén,xiǎo bāng liáo jiàn zǎi guān shēn。
山僧似不孤题品,众角丛中有一麟。shān sēng shì bù gū tí pǐn,zhòng jiǎo cóng zhōng yǒu yī lín。

书觉范诗后

王庭圭

忆探骊龙颔底珠,湘山同赋夜啼乌。yì tàn lí lóng hàn dǐ zhū,xiāng shān tóng fù yè tí wū。
当时吟罢鬼神泣,此段如今扫地无。dāng shí yín bà guǐ shén qì,cǐ duàn rú jīn sǎo dì wú。

戏赠文彦明

王庭圭

江淹才尽一双笔,庾信穷生万斛愁。jiāng yān cái jǐn yī shuāng bǐ,yǔ xìn qióng shēng wàn hú chóu。
对客安能吐佳句,墙东老驵正操矛。duì kè ān néng tǔ jiā jù,qiáng dōng lǎo zǎng zhèng cāo máo。

戏赠文彦明

王庭圭

酒酣拔剑悲生事,病起扶藜踏浅莎。jiǔ hān bá jiàn bēi shēng shì,bìng qǐ fú lí tà qiǎn shā。
逆旅正如蝴蝶梦,还家试听扊扅歌。nì lǚ zhèng rú hú dié mèng,hái jiā shì tīng yǎn yí gē。

和罗思武作子房孔明二诗见赠

王庭圭

子房夜半参黄石,手握豹韬挥八极。zi fáng yè bàn cān huáng shí,shǒu wò bào tāo huī bā jí。
苍黄忽起振长流,天地风云皆动色。cāng huáng hū qǐ zhèn zhǎng liú,tiān dì fēng yún jiē dòng sè。

和罗思武作子房孔明二诗见赠

王庭圭

三雄战争海水赤,欲揽英豪扶紫极。sān xióng zhàn zhēng hǎi shuǐ chì,yù lǎn yīng háo fú zǐ jí。
南阳唤起卧龙人,至今草木生颜色。nán yáng huàn qǐ wò lóng rén,zhì jīn cǎo mù shēng yán sè。

次韵周孟觉记皮老人事三首

王庭圭

百年人物已无馀,况说铜人鼓铸初。bǎi nián rén wù yǐ wú yú,kuàng shuō tóng rén gǔ zhù chū。
欲著承平旧时事,政须此老助潜夫。yù zhù chéng píng jiù shí shì,zhèng xū cǐ lǎo zhù qián fū。

次韵周孟觉记皮老人事三首

王庭圭

何物庞眉一老翁,能谈庆历至熙丰。hé wù páng méi yī lǎo wēng,néng tán qìng lì zhì xī fēng。
只应坐厌听鼙鼓,到处逢人说耳聋。zhǐ yīng zuò yàn tīng pí gǔ,dào chù féng rén shuō ěr lóng。