古诗词

和欧阳叔向寺丞韵酬刘渐父

王庭圭

渤海赫赫东南豪,俯挹前辈倾时髦。bó hǎi hè hè dōng nán háo,fǔ yì qián bèi qīng shí máo。
有如青天白日出,平地放著昆仑高。yǒu rú qīng tiān bái rì chū,píng dì fàng zhù kūn lún gāo。
都下官寮车可载,声称寂不闻中外。dōu xià guān liáo chē kě zài,shēng chēng jì bù wén zhōng wài。
二陆初来浪得名,谬以莼羹夸捷对。èr lù chū lái làng dé míng,miù yǐ chún gēng kuā jié duì。
文章直要窥孔颜,不可睥睨马与班。wén zhāng zhí yào kuī kǒng yán,bù kě pì nì mǎ yǔ bān。
君门九重耀晶戟,远臣胡得来其间。jūn mén jiǔ zhòng yào jīng jǐ,yuǎn chén hú dé lái qí jiān。
清新不见庾开府,寂寞诗坛将无主。qīng xīn bù jiàn yǔ kāi fǔ,jì mò shī tán jiāng wú zhǔ。
纵使扬雄识字奇,刘歆泣叹空自苦。zòng shǐ yáng xióng shí zì qí,liú xīn qì tàn kōng zì kǔ。
也知未遇何足悲,时来忽睹青云低。yě zhī wèi yù hé zú bēi,shí lái hū dǔ qīng yún dī。
凤凰孤鸣得天律,百鸟束喙不敢啼。fèng huáng gū míng dé tiān lǜ,bǎi niǎo shù huì bù gǎn tí。
先生能作凤凰语,议论远过袁虎子。xiān shēng néng zuò fèng huáng yǔ,yì lùn yuǎn guò yuán hǔ zi。
岂惟一日动朝廷,留作诗人后来史。qǐ wéi yī rì dòng cháo tíng,liú zuò shī rén hòu lái shǐ。
汪洋尤喜陈时议,一夜称嗟岂徒谓。wāng yáng yóu xǐ chén shí yì,yī yè chēng jiē qǐ tú wèi。
九衢传写已喧阗,气压五侯骄七贵。jiǔ qú chuán xiě yǐ xuān tián,qì yā wǔ hóu jiāo qī guì。
螺江地古人物好,迄今故老犹能道。luó jiāng dì gǔ rén wù hǎo,qì jīn gù lǎo yóu néng dào。
醉翁没后颇荒凉,秀气盘旋此环抱。zuì wēng méi hòu pǒ huāng liáng,xiù qì pán xuán cǐ huán bào。
天恐斯文久遂终,英灵挺出嗣家风。tiān kǒng sī wén jiǔ suì zhōng,yīng líng tǐng chū sì jiā fēng。
身虽富贵异流俗,两眼观书耳亦聪。shēn suī fù guì yì liú sú,liǎng yǎn guān shū ěr yì cōng。
应曾夜半参黄石,神几暗得无踪迹。yīng céng yè bàn cān huáng shí,shén jǐ àn dé wú zōng jì。
我本闲愁寡才力,闭吻逢君那喘息。wǒ běn xián chóu guǎ cái lì,bì wěn féng jūn nà chuǎn xī。

王庭圭

宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。 王庭圭的作品>>

猜您喜欢

同施倅游寿昌观

王庭圭

岸曲穿丛筱,山回转翠屏。àn qū chuān cóng xiǎo,shān huí zhuǎn cuì píng。
烟云摇晚霁,楼殿倚空青。yān yún yáo wǎn jì,lóu diàn yǐ kōng qīng。
柏黛参天峻,松脂入地灵。bǎi dài cān tiān jùn,sōng zhī rù dì líng。
幽寻未能及,重约扣岩扃。yōu xún wèi néng jí,zhòng yuē kòu yán jiōng。

赠惠门端师

王庭圭

劫火燋乡邑,烟尘何处逃。jié huǒ jiāo xiāng yì,yān chén hé chù táo。
云藏佛世界,门背古亭皋。yún cáng fú shì jiè,mén bèi gǔ tíng gāo。
径隐花木静,山深人物高。jìng yǐn huā mù jìng,shān shēn rén wù gāo。
老师具眼目,法力辟兵刀。lǎo shī jù yǎn mù,fǎ lì pì bīng dāo。

齐云阁

王庭圭

缥缈虚无里,嵯峨碧绕穹。piāo miǎo xū wú lǐ,cuó é bì rào qióng。
云从断山起,楼在半天中。yún cóng duàn shān qǐ,lóu zài bàn tiān zhōng。
暮碧千峰雨,凉生四面风。mù bì qiān fēng yǔ,liáng shēng sì miàn fēng。
更临风雨上,待看出丰隆。gèng lín fēng yǔ shàng,dài kàn chū fēng lóng。

清音亭

王庭圭

亭枕秋山窟,山明水共清。tíng zhěn qiū shān kū,shān míng shuǐ gòng qīng。
空林生逸响,飞溜落寒泓。kōng lín shēng yì xiǎng,fēi liū luò hán hóng。
谁识高深意,初无世俗情。shuí shí gāo shēn yì,chū wú shì sú qíng。
何当携韵磬,泻此澹无声。hé dāng xié yùn qìng,xiè cǐ dàn wú shēng。

次韵伍孺安赋草堂瑞香

王庭圭

草屋帘垂地,移花共宴游。cǎo wū lián chuí dì,yí huā gòng yàn yóu。
艳姬香入骨,熏炷锦幪头。yàn jī xiāng rù gǔ,xūn zhù jǐn méng tóu。
绝世方名立,残霞暮不收。jué shì fāng míng lì,cán xiá mù bù shōu。
夜声灯影乱,犹觉带娇羞。yè shēng dēng yǐng luàn,yóu jué dài jiāo xiū。

水亭

王庭圭

新暑池亭上,竹风吹我衣。xīn shǔ chí tíng shàng,zhú fēng chuī wǒ yī。
残花经眼尽,好鸟傍檐飞。cán huā jīng yǎn jǐn,hǎo niǎo bàng yán fēi。
水面澄阴阔,橘林香气微。shuǐ miàn chéng yīn kuò,jú lín xiāng qì wēi。
傥容携茗具,来此避炎威。tǎng róng xié míng jù,lái cǐ bì yán wēi。

遗经阁

王庭圭

殖财作争府,教子乃义方。zhí cái zuò zhēng fǔ,jiào zi nǎi yì fāng。
斗起千寻阁,中藏万丈光。dòu qǐ qiān xún gé,zhōng cáng wàn zhàng guāng。
诸郎一受业,丹桂几回芳。zhū láng yī shòu yè,dān guì jǐ huí fāng。
他日石渠论,斯文想未亡。tā rì shí qú lùn,sī wén xiǎng wèi wáng。

挽卢宜人二首其一

王庭圭

崔卢唐旧族,谱系自名门。cuī lú táng jiù zú,pǔ xì zì míng mén。
子舍三珠树,思刘七耳孙。zi shě sān zhū shù,sī liú qī ěr sūn。
是行将贵显,不及问平反。shì xíng jiāng guì xiǎn,bù jí wèn píng fǎn。
坐脱无凡语,人传有至言。zuò tuō wú fán yǔ,rén chuán yǒu zhì yán。

挽刘子仪

王庭圭

鬼伯歌朝露,归魂掩夜泉。guǐ bó gē cháo lù,guī hún yǎn yè quán。
起家诗礼盛,折桂弟兄贤。qǐ jiā shī lǐ shèng,zhé guì dì xiōng xián。
箭落双雕日,君当化鹤年。jiàn luò shuāng diāo rì,jūn dāng huà hè nián。
阿鸿今已贵,飞去欲摩天。ā hóng jīn yǐ guì,fēi qù yù mó tiān。

挽欧阳仁叟

王庭圭

郡从簪缨贵,驺僮意气华。jùn cóng zān yīng guì,zōu tóng yì qì huá。
呼卢晋公子,大侠鲁朱家。hū lú jìn gōng zi,dà xiá lǔ zhū jiā。
锦臂夸豪放,银鞍走狭斜。jǐn bì kuā háo fàng,yín ān zǒu xiá xié。
忍寻桃径里,无主亦开花。rěn xún táo jìng lǐ,wú zhǔ yì kāi huā。

挽张氏安

王庭圭

母子未相识,哀号彻九穹。mǔ zi wèi xiāng shí,āi hào chè jiǔ qióng。
一生何敢望,万里忽相逢。yī shēng hé gǎn wàng,wàn lǐ hū xiāng féng。
彩服旧儿戏,锦囊新诰封。cǎi fú jiù ér xì,jǐn náng xīn gào fēng。
悲歌满行路,千载想遗风。bēi gē mǎn xíng lù,qiān zài xiǎng yí fēng。

挽欧阳宜人

王庭圭

渤海家声赫,先朝御史孙。bó hǎi jiā shēng hè,xiān cháo yù shǐ sūn。
霞冠宜象服,腰笏拥鱼轩。xiá guān yí xiàng fú,yāo hù yōng yú xuān。
五福寿尤贵,两儿名更喧。wǔ fú shòu yóu guì,liǎng ér míng gèng xuān。
惟嗟汉阳远,不及问平反。wéi jiē hàn yáng yuǎn,bù jí wèn píng fǎn。

挽王氏夫人

王庭圭

岁歉倾禾粟,宾来剪发鬟。suì qiàn qīng hé sù,bīn lái jiǎn fā huán。
其人今已朽,此事古尤难。qí rén jīn yǐ xiǔ,cǐ shì gǔ yóu nán。
斜日衔峰顶,秋风想佩环。xié rì xián fēng dǐng,qiū fēng xiǎng pèi huán。
出门惊吊客,双鹤下云间。chū mén jīng diào kè,shuāng hè xià yún jiān。

挽王氏孺人

王庭圭

赐爵逢千载,皇恩下九关。cì jué féng qiān zài,huáng ēn xià jiǔ guān。
诰词金篆字,珩佩玉连环。gào cí jīn zhuàn zì,háng pèi yù lián huán。
陶母今有后,莱衣不复斑。táo mǔ jīn yǒu hòu,lái yī bù fù bān。
哀歌堪挽绋,徒有泪潸潸。āi gē kān wǎn fú,tú yǒu lèi shān shān。

挽郭氏孺人

王庭圭

择对真佳婿,传家好弟兄。zé duì zhēn jiā xù,chuán jiā hǎo dì xiōng。
魂飞瑶海岸,风断玉箫声。hún fēi yáo hǎi àn,fēng duàn yù xiāo shēng。
举案人何在,埋文谁作铭。jǔ àn rén hé zài,mái wén shuí zuò míng。
潘郎今未老,他日看褒荣。pān láng jīn wèi lǎo,tā rì kàn bāo róng。