古诗词

和欧阳叔向寺丞韵酬刘渐父

王庭圭

渤海赫赫东南豪,俯挹前辈倾时髦。bó hǎi hè hè dōng nán háo,fǔ yì qián bèi qīng shí máo。
有如青天白日出,平地放著昆仑高。yǒu rú qīng tiān bái rì chū,píng dì fàng zhù kūn lún gāo。
都下官寮车可载,声称寂不闻中外。dōu xià guān liáo chē kě zài,shēng chēng jì bù wén zhōng wài。
二陆初来浪得名,谬以莼羹夸捷对。èr lù chū lái làng dé míng,miù yǐ chún gēng kuā jié duì。
文章直要窥孔颜,不可睥睨马与班。wén zhāng zhí yào kuī kǒng yán,bù kě pì nì mǎ yǔ bān。
君门九重耀晶戟,远臣胡得来其间。jūn mén jiǔ zhòng yào jīng jǐ,yuǎn chén hú dé lái qí jiān。
清新不见庾开府,寂寞诗坛将无主。qīng xīn bù jiàn yǔ kāi fǔ,jì mò shī tán jiāng wú zhǔ。
纵使扬雄识字奇,刘歆泣叹空自苦。zòng shǐ yáng xióng shí zì qí,liú xīn qì tàn kōng zì kǔ。
也知未遇何足悲,时来忽睹青云低。yě zhī wèi yù hé zú bēi,shí lái hū dǔ qīng yún dī。
凤凰孤鸣得天律,百鸟束喙不敢啼。fèng huáng gū míng dé tiān lǜ,bǎi niǎo shù huì bù gǎn tí。
先生能作凤凰语,议论远过袁虎子。xiān shēng néng zuò fèng huáng yǔ,yì lùn yuǎn guò yuán hǔ zi。
岂惟一日动朝廷,留作诗人后来史。qǐ wéi yī rì dòng cháo tíng,liú zuò shī rén hòu lái shǐ。
汪洋尤喜陈时议,一夜称嗟岂徒谓。wāng yáng yóu xǐ chén shí yì,yī yè chēng jiē qǐ tú wèi。
九衢传写已喧阗,气压五侯骄七贵。jiǔ qú chuán xiě yǐ xuān tián,qì yā wǔ hóu jiāo qī guì。
螺江地古人物好,迄今故老犹能道。luó jiāng dì gǔ rén wù hǎo,qì jīn gù lǎo yóu néng dào。
醉翁没后颇荒凉,秀气盘旋此环抱。zuì wēng méi hòu pǒ huāng liáng,xiù qì pán xuán cǐ huán bào。
天恐斯文久遂终,英灵挺出嗣家风。tiān kǒng sī wén jiǔ suì zhōng,yīng líng tǐng chū sì jiā fēng。
身虽富贵异流俗,两眼观书耳亦聪。shēn suī fù guì yì liú sú,liǎng yǎn guān shū ěr yì cōng。
应曾夜半参黄石,神几暗得无踪迹。yīng céng yè bàn cān huáng shí,shén jǐ àn dé wú zōng jì。
我本闲愁寡才力,闭吻逢君那喘息。wǒ běn xián chóu guǎ cái lì,bì wěn féng jūn nà chuǎn xī。

王庭圭

宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。 王庭圭的作品>>

猜您喜欢

酬张公敏示古战场赋

王庭圭

吊古高文说战场,毫端凛凛挟秋霜。diào gǔ gāo wén shuō zhàn chǎng,háo duān lǐn lǐn xié qiū shuāng。
自能突过今人作,不必污为梵册藏。zì néng tū guò jīn rén zuò,bù bì wū wèi fàn cè cáng。
曾卷笏袍还圣主,重携笔札试明光。céng juǎn hù páo hái shèng zhǔ,zhòng xié bǐ zhá shì míng guāng。
曲江故有家声在,莫拟愁诗似景阳。qū jiāng gù yǒu jiā shēng zài,mò nǐ chóu shī shì jǐng yáng。

和李彦文

王庭圭

偶从山泽得追陪,吐论风生不受埃。ǒu cóng shān zé dé zhuī péi,tǔ lùn fēng shēng bù shòu āi。
曾读芸斋编广录,固知天下有奇才。céng dú yún zhāi biān guǎng lù,gù zhī tiān xià yǒu qí cái。
愁堆青简千年蠹,忙过黄槐几度开。chóu duī qīng jiǎn qiān nián dù,máng guò huáng huái jǐ dù kāi。
往岁闻名未相识,常如弱水隔蓬莱。wǎng suì wén míng wèi xiāng shí,cháng rú ruò shuǐ gé péng lái。

送李成叔归峡江兼简萧懋德

王庭圭

平生未见嵇中散,野鹤轩昂识季昆。píng shēng wèi jiàn jī zhōng sàn,yě hè xuān áng shí jì kūn。
江表今无耆旧在,中郎尚有典刑存。jiāng biǎo jīn wú qí jiù zài,zhōng láng shàng yǒu diǎn xíng cún。
螺川汗炙书千卷,玉涧船归酒一樽。luó chuān hàn zhì shū qiān juǎn,yù jiàn chuán guī jiǔ yī zūn。
独羡冰清萧处士,通家能入李膺门。dú xiàn bīng qīng xiāo chù shì,tōng jiā néng rù lǐ yīng mén。

次韵裴主簿述怀

王庭圭

著书尚有银管笔,骑马元无金络头。zhù shū shàng yǒu yín guǎn bǐ,qí mǎ yuán wú jīn luò tóu。
陶令种田非左计,漫郎作官真薄游。táo lìng zhǒng tián fēi zuǒ jì,màn láng zuò guān zhēn báo yóu。
脱身簿领归来好,入手渔竿隐去休。tuō shēn bù lǐng guī lái hǎo,rù shǒu yú gān yǐn qù xiū。
老瓦盆边可呼客,兴酣何用玉为瓯。lǎo wǎ pén biān kě hū kè,xīng hān hé yòng yù wèi ōu。

谢直夫乘小舟访予于横山堂兼惠佳篇奉次元韵

王庭圭

谢公雅量含丘壑,夙有江湖万里情。xiè gōng yǎ liàng hán qiū hè,sù yǒu jiāng hú wàn lǐ qíng。
乃肯屈身登野艇,更容著帽进书生。nǎi kěn qū shēn dēng yě tǐng,gèng róng zhù mào jìn shū shēng。
诗成绝壁烟霞动,雨过晚云楼阁明。shī chéng jué bì yān xiá dòng,yǔ guò wǎn yún lóu gé míng。
句法谁堪敌康乐,毫端应挟雪霜清。jù fǎ shuí kān dí kāng lè,háo duān yīng xié xuě shuāng qīng。

春日横山堂有怀谢直夫用前韵奉寄

王庭圭

解道澄江元有声,东山出处更关情。jiě dào chéng jiāng yuán yǒu shēng,dōng shān chū chù gèng guān qíng。
高吟正忆西堂梦,妙语又逢春草生。gāo yín zhèng yì xī táng mèng,miào yǔ yòu féng chūn cǎo shēng。
沙尾断篷垂钓远,峰头晚日落船明。shā wěi duàn péng chuí diào yuǎn,fēng tóu wǎn rì luò chuán míng。
不将军骑惊猿鹤,岩谷犹传此段清。bù jiāng jūn qí jīng yuán hè,yán gǔ yóu chuán cǐ duàn qīng。

草堂东桥玩月

王庭圭

坐看冰轮碾太清,赤栏桥下水先明。zuò kàn bīng lún niǎn tài qīng,chì lán qiáo xià shuǐ xiān míng。
光从蟾兔窟中出,人在鲸鳌背上行。guāng cóng chán tù kū zhōng chū,rén zài jīng áo bèi shàng xíng。
地隔里门无俗客,楼高邻笛有新声。dì gé lǐ mén wú sú kè,lóu gāo lín dí yǒu xīn shēng。
此时迥绝非尘境,更听天鸡第一鸣。cǐ shí jiǒng jué fēi chén jìng,gèng tīng tiān jī dì yī míng。

谢同年李提举见访

王庭圭

曾共丹梯步广寒,自无仙骨堕凡间。céng gòng dān tī bù guǎng hán,zì wú xiān gǔ duò fán jiān。
君攀玉兔窟中桂,我返神螺江上山。jūn pān yù tù kū zhōng guì,wǒ fǎn shén luó jiāng shàng shān。
岂谓观风经邑里,犹能驻马问柴关。qǐ wèi guān fēng jīng yì lǐ,yóu néng zhù mǎ wèn chái guān。
鸣驺排入蓬蒿径,踏破岩前绿藓斑。míng zōu pái rù péng hāo jìng,tà pò yán qián lǜ xiǎn bān。

和赵叔清登殷仲堪读书台二首

王庭圭

晋朝人物渡江初,为郡风流只载书。jìn cháo rén wù dù jiāng chū,wèi jùn fēng liú zhǐ zài shū。
临水重开数间屋,宿兵仍富九年储。lín shuǐ zhòng kāi shù jiān wū,sù bīng réng fù jiǔ nián chǔ。
英豪系出三公后,磊落胸蟠万卷馀。yīng háo xì chū sān gōng hòu,lěi luò xiōng pán wàn juǎn yú。
东观诸郎未堪比,登车不落问何如。dōng guān zhū láng wèi kān bǐ,dēng chē bù luò wèn hé rú。

和赵叔清登殷仲堪读书台二首

王庭圭

池上开轩对郡楼,当时太守气横秋。chí shàng kāi xuān duì jùn lóu,dāng shí tài shǒu qì héng qiū。
声名已负荆州望,舟棹更为沧海浮。shēng míng yǐ fù jīng zhōu wàng,zhōu zhào gèng wèi cāng hǎi fú。
插架古书芸护蠹,隔溪游女扇障羞。chā jià gǔ shū yún hù dù,gé xī yóu nǚ shàn zhàng xiū。
仲堪没后今千载,孰谓人间无此流。zhòng kān méi hòu jīn qiān zài,shú wèi rén jiān wú cǐ liú。

春晓招友人

王庭圭

庭前好树宿烟浮,上有珍禽啼不休。tíng qián hǎo shù sù yān fú,shàng yǒu zhēn qín tí bù xiū。
花发乱红稠屋角,柳翻新绿出墙头。huā fā luàn hóng chóu wū jiǎo,liǔ fān xīn lǜ chū qiáng tóu。
起看霄汉知晴色,旋买壶觞办胜游。qǐ kàn xiāo hàn zhī qíng sè,xuán mǎi hú shāng bàn shèng yóu。
平旦争门人竞入,与君先上望京楼。píng dàn zhēng mén rén jìng rù,yǔ jūn xiān shàng wàng jīng lóu。

和周公予呈向宰

王庭圭

夜闻急雨洗氛埃,庆泽仍从天上回。yè wén jí yǔ xǐ fēn āi,qìng zé réng cóng tiān shàng huí。
寰海自应遵诏旨,管弦何用费诗催。huán hǎi zì yīng zūn zhào zhǐ,guǎn xián hé yòng fèi shī cuī。
东风渐著金丝柳,和气潜飞玉琯灰。dōng fēng jiàn zhù jīn sī liǔ,hé qì qián fēi yù guǎn huī。
遥想慈宁动新乐,禁门清晓拂云开。yáo xiǎng cí níng dòng xīn lè,jìn mén qīng xiǎo fú yún kāi。

次韵黄元授见访

王庭圭

中兴人物起纷纷,应有奇才合致君。zhōng xīng rén wù qǐ fēn fēn,yīng yǒu qí cái hé zhì jūn。
仰视孰为真汉相,夜行何识故将军。yǎng shì shú wèi zhēn hàn xiāng,yè xíng hé shí gù jiāng jūn。
且骑骏马天边路,莫话高楼日暮云。qiě qí jùn mǎ tiān biān lù,mò huà gāo lóu rì mù yún。
年少功名方入手,勒移休动北山文。nián shǎo gōng míng fāng rù shǒu,lēi yí xiū dòng běi shān wén。

次韵胡观光长庆寺早起

王庭圭

晓天楼殿倚空虚,尚见星辰落落疏。xiǎo tiān lóu diàn yǐ kōng xū,shàng jiàn xīng chén luò luò shū。
鹊动高林人起后,马嘶残月客行初。què dòng gāo lín rén qǐ hòu,mǎ sī cán yuè kè xíng chū。
偶来作尉聊驱盗,岂谓论功得谤书。ǒu lái zuò wèi liáo qū dào,qǐ wèi lùn gōng dé bàng shū。
但使一方无犬吠,即看黄纸下新除。dàn shǐ yī fāng wú quǎn fèi,jí kàn huáng zhǐ xià xīn chú。

和黄元授喜雨

王庭圭

天公叱起群龙颠,黑风立海倒百川。tiān gōng chì qǐ qún lóng diān,hēi fēng lì hǎi dào bǎi chuān。
黄流忽通南北港,白水自满高低田。huáng liú hū tōng nán běi gǎng,bái shuǐ zì mǎn gāo dī tián。
官军从来仰征赋,农民岂解持戈鋋。guān jūn cóng lái yǎng zhēng fù,nóng mín qǐ jiě chí gē chán。
虽得一雨洗炎热,夜吏捉人谁使然。suī dé yī yǔ xǐ yán rè,yè lì zhuō rén shuí shǐ rán。