古诗词

题向宣卿伊山有裕堂

王庭圭

伊山连属朱陵村,公来力扫衡山云。yī shān lián shǔ zhū líng cūn,gōng lái lì sǎo héng shān yún。
便令筑堂隐其下,万竹绕堂松作门。biàn lìng zhù táng yǐn qí xià,wàn zhú rào táng sōng zuò mén。
此公文简四叶孙,奇谋远略世所闻。cǐ gōng wén jiǎn sì yè sūn,qí móu yuǎn lüè shì suǒ wén。
胸中磊砢著千古,云梦岂止八九吞。xiōng zhōng lěi kē zhù qiān gǔ,yún mèng qǐ zhǐ bā jiǔ tūn。
忆昔荆湖盗初起,乞得两郡西南奔。yì xī jīng hú dào chū qǐ,qǐ dé liǎng jùn xī nán bēn。
至今衡阳道州政,父老出涕犹能言。zhì jīn héng yáng dào zhōu zhèng,fù lǎo chū tì yóu néng yán。
负材杰异众所忌,使者不便仍谤諠。fù cái jié yì zhòng suǒ jì,shǐ zhě bù biàn réng bàng xuān。
宗闵羞作南山虎,李斯却忆东门兔。zōng mǐn xiū zuò nán shān hǔ,lǐ sī què yì dōng mén tù。
壁后置人谁不知,倾身障簏情已具。bì hòu zhì rén shuí bù zhī,qīng shēn zhàng lù qíng yǐ jù。
何曾日食一万钱,犹言举案无下箸。hé céng rì shí yī wàn qián,yóu yán jǔ àn wú xià zhù。
贪嗔俱是可怜人,百忧缠身谁得汝。tān chēn jù shì kě lián rén,bǎi yōu chán shēn shuí dé rǔ。
请君听我伊山行,九疑洞庭皆可耕。qǐng jūn tīng wǒ yī shān xíng,jiǔ yí dòng tíng jiē kě gēng。
清风不用一钱买,时有明月窥檐楹。qīng fēng bù yòng yī qián mǎi,shí yǒu míng yuè kuī yán yíng。
其中广莫几万里,宠辱微物安能惊。qí zhōng guǎng mò jǐ wàn lǐ,chǒng rǔ wēi wù ān néng jīng。
自非胸怀有本趣,其气激烈何由平。zì fēi xiōng huái yǒu běn qù,qí qì jī liè hé yóu píng。
安得中郎捋须手,唤起桓伊来抚筝。ān dé zhōng láng lǚ xū shǒu,huàn qǐ huán yī lái fǔ zhēng。

王庭圭

宋吉州安福人,字民瞻,号卢溪。徽宗政和八年进士。为茶陵丞,有能政。高宗绍兴中,胡铨上疏乞斩秦桧等,谪新州,庭圭独以诗送行。绍兴十九年,坐讪谤编管辰州。桧死,许自便。孝宗即位,除国子监主簿。乾道中除直敷文阁。博学兼通,工诗,尤精于《易》。有《卢溪集》、《易解》、《沧海遗珠》等。 王庭圭的作品>>

猜您喜欢

宝珠寺钟铭

王庭圭

蠢然冥顽孰与觉,空中雷电忽磅礴。chǔn rán míng wán shú yǔ jué,kōng zhōng léi diàn hū bàng bó。
大音希声本无作,回禄奋怒飞廉恶。dà yīn xī shēng běn wú zuò,huí lù fèn nù fēi lián è。
一鼓成钟神所托,剑蟠蛟螭怒牙角。yī gǔ chéng zhōng shén suǒ tuō,jiàn pán jiāo chī nù yá jiǎo。
六种震动天雨雹,铸此铭诗呵不若。liù zhǒng zhèn dòng tiān yǔ báo,zhù cǐ míng shī hē bù ruò。

圆通赞

王庭圭

太山秋毫两微尘,巨细本无不二门。tài shān qiū háo liǎng wēi chén,jù xì běn wú bù èr mén。
四方八面开户牖,是中元有不动尊。sì fāng bā miàn kāi hù yǒu,shì zhōng yuán yǒu bù dòng zūn。
如大圆镜万象入,如大海水百谷奔。rú dà yuán jìng wàn xiàng rù,rú dà hǎi shuǐ bǎi gǔ bēn。
维摩倒用那罗印,用证初心岂或沦。wéi mó dào yòng nà luó yìn,yòng zhèng chū xīn qǐ huò lún。

欧阳公制赞

王庭圭

如马放逸兮不羁,如松磥砢兮多节。rú mǎ fàng yì xī bù jī,rú sōng lěi kē xī duō jié。
伟干如谢康乐之眉须,雄辩如楼君卿之唇舌。wěi gàn rú xiè kāng lè zhī méi xū,xióng biàn rú lóu jūn qīng zhī chún shé。
其高处可以上可以下,其妙处不可画不可说。qí gāo chù kě yǐ shàng kě yǐ xià,qí miào chù bù kě huà bù kě shuō。

迁善斋铭

王庭圭

击石出火,鼓钟得声。jī shí chū huǒ,gǔ zhōng dé shēng。
不鼓不击,寂无声形。bù gǔ bù jī,jì wú shēng xíng。
人之有善,物中最灵。rén zhī yǒu shàn,wù zhōng zuì líng。
揉以学问,其识乃明。róu yǐ xué wèn,qí shí nǎi míng。
跛鳖千里,六骥不行。bǒ biē qiān lǐ,liù jì bù xíng。
玉不加琢,器何由成。yù bù jiā zuó,qì hé yóu chéng。
吾观成叔,挺挺有立。wú guān chéng shū,tǐng tǐng yǒu lì。
学有渊源,家声赫熠。xué yǒu yuān yuán,jiā shēng hè yì。
深山大泽,龙蛇蟠蛰。shēn shān dà zé,lóng shé pán zhé。
实无所迁,假迁而入。shí wú suǒ qiān,jiǎ qiān ér rù。
犹天之升,不落阶级。yóu tiān zhī shēng,bù luò jiē jí。
参辰殊途,追莫能及。cān chén shū tú,zhuī mò néng jí。

惠门寺钟铭

王庭圭

万动俱寂,如大虚空。wàn dòng jù jì,rú dà xū kōng。
虚空无椎,何物为钟。xū kōng wú chuí,hé wù wèi zhōng。
傍震万壑,高闻九穹。bàng zhèn wàn hè,gāo wén jiǔ qióng。
声缘何起,吾知所从。shēng yuán hé qǐ,wú zhī suǒ cóng。
钟邪椎耶,莫尸其功。zhōng xié chuí yé,mò shī qí gōng。
隐如雷霆,在大千中。yǐn rú léi tíng,zài dà qiān zhōng。

戏调义高

王庭圭

横担拄杖入山,坐断高峰境界。héng dān zhǔ zhàng rù shān,zuò duàn gāo fēng jìng jiè。
一吼震动林木,忽然草贼大败。yī hǒu zhèn dòng lín mù,hū rán cǎo zéi dà bài。
了则万法俱空,未了应须还债。le zé wàn fǎ jù kōng,wèi le yīng xū hái zhài。
本是两重公案,如今一道俱解。běn shì liǎng zhòng gōng àn,rú jīn yī dào jù jiě。

高峰禅寺修殿疏偈

王庭圭

绀殿倾颓几十秋,佛应不语阿难愁。gàn diàn qīng tuí jǐ shí qiū,fú yīng bù yǔ ā nán chóu。
诸方檀越宜兴念,共出把茅来盖头。zhū fāng tán yuè yí xīng niàn,gòng chū bǎ máo lái gài tóu。