古诗词

感流亡

王禹偁

谪居岁云暮,晨起厨无烟。zhé jū suì yún mù,chén qǐ chú wú yān。
赖有可爱日,悬在南荣边。lài yǒu kě ài rì,xuán zài nán róng biān。
高舂已数丈,和暖如春天。gāo chōng yǐ shù zhàng,hé nuǎn rú chūn tiān。
门临商于路,有客憩檐前。mén lín shāng yú lù,yǒu kè qì yán qián。
老翁与病妪,头鬓皆皤然。lǎo wēng yǔ bìng yù,tóu bìn jiē pó rán。
呱呱三儿泣,茕茕一夫鳏。gū gū sān ér qì,qióng qióng yī fū guān。
道粮无斗粟,路费无百钱。dào liáng wú dòu sù,lù fèi wú bǎi qián。
聚头未有食,颜色颇饥寒。jù tóu wèi yǒu shí,yán sè pǒ jī hán。
试问何许人,答云家长安。shì wèn hé xǔ rén,dá yún jiā zhǎng ān。
去年关辅旱,逐熟入穰川。qù nián guān fǔ hàn,zhú shú rù ráng chuān。
妇死埋异乡,客贫思故园。fù sǐ mái yì xiāng,kè pín sī gù yuán。
故园虽孔迩,秦岭隔蓝关。gù yuán suī kǒng ěr,qín lǐng gé lán guān。
山深号六里,路峻名七盘。shān shēn hào liù lǐ,lù jùn míng qī pán。
襁负且乞丐,冻馁复险艰。qiǎng fù qiě qǐ gài,dòng něi fù xiǎn jiān。
唯愁大雨雪,僵死山谷间。wéi chóu dà yǔ xuě,jiāng sǐ shān gǔ jiān。
我闻斯人语,倚户独长叹。wǒ wén sī rén yǔ,yǐ hù dú zhǎng tàn。
尔为流亡客,我为冗散官。ěr wèi liú wáng kè,wǒ wèi rǒng sàn guān。
左宦无俸禄,奉亲乏甘鲜。zuǒ huàn wú fèng lù,fèng qīn fá gān xiān。
因思筮仕来,倏忽过十年。yīn sī shì shì lái,shū hū guò shí nián。
峨冠蠹黔首,旅进长素餐。é guān dù qián shǒu,lǚ jìn zhǎng sù cān。
文翰皆徒尔,放逐固宜然。wén hàn jiē tú ěr,fàng zhú gù yí rán。
家贫与亲老,睹翁聊自宽。jiā pín yǔ qīn lǎo,dǔ wēng liáo zì kuān。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

寄金乡张赞善

王禹偁

年少辞荣自古稀,朝衣不著著斑衣。nián shǎo cí róng zì gǔ xī,cháo yī bù zhù zhù bān yī。
北堂侍膳侵星起,南亩催耕冒雨归。běi táng shì shàn qīn xīng qǐ,nán mǔ cuī gēng mào yǔ guī。
种竹野塘春笋脆,采兰幽涧露牙肥。zhǒng zhú yě táng chūn sǔn cuì,cǎi lán yōu jiàn lù yá féi。
伊予自是徒劳者,未得同寻旧钓矶。yī yǔ zì shì tú láo zhě,wèi dé tóng xún jiù diào jī。

惠山寺留题

王禹偁

吟入惠山山下寺,古泉闲挹味何嘉。yín rù huì shān shān xià sì,gǔ quán xián yì wèi hé jiā。
好抛此日陶潜米,学煮当年陆羽茶。hǎo pāo cǐ rì táo qián mǐ,xué zhǔ dāng nián lù yǔ chá。
犹负片心眠水石,略开尘眼识烟霞。yóu fù piàn xīn mián shuǐ shí,lüè kāi chén yǎn shí yān xiá。
劳生未了还东去,孤棹寒篷宿浪花。láo shēng wèi le hái dōng qù,gū zhào hán péng sù làng huā。

游虎丘寺

王禹偁

寺墙围著碧孱颜,曾是当年海涌山。sì qiáng wéi zhù bì càn yán,céng shì dāng nián hǎi yǒng shān。
尽抱好峰藏院里,不教幽景落人间。jǐn bào hǎo fēng cáng yuàn lǐ,bù jiào yōu jǐng luò rén jiān。
剑池草色经冬在,石座苔花自古斑。jiàn chí cǎo sè jīng dōng zài,shí zuò tái huā zì gǔ bān。
珍重晋朝吾祖宅,一回来此便忘还。zhēn zhòng jìn cháo wú zǔ zhái,yī huí lái cǐ biàn wàng hái。

寄献润州赵舍人

王禹偁

南徐城古树苍苍,衙府楼台尽枕江。nán xú chéng gǔ shù cāng cāng,yá fǔ lóu tái jǐn zhěn jiāng。
甘露钟声清醉榻,海门山色滴吟窗。gān lù zhōng shēng qīng zuì tà,hǎi mén shān sè dī yín chuāng。
直庐久负题红叶,出镇何妨拥碧幢。zhí lú jiǔ fù tí hóng yè,chū zhèn hé fáng yōng bì chuáng。
闻说秋来自高尚,道装筇竹鹤成双。wén shuō qiū lái zì gāo shàng,dào zhuāng qióng zhú hè chéng shuāng。

寄献润州赵舍人

王禹偁

记言彩笔罢摛华,郡阁高闲似道家。jì yán cǎi bǐ bà chī huá,jùn gé gāo xián shì dào jiā。
琴院坐听江寺磬,郡楼吟见海山霞。qín yuàn zuò tīng jiāng sì qìng,jùn lóu yín jiàn hǎi shān xiá。
春园遗母亲烧笋,夜榻留僧自煮茶。chūn yuán yí mǔ qīn shāo sǔn,yè tà liú sēng zì zhǔ chá。
应笑陶潜未归去,折腰奔走在泥沙。yīng xiào táo qián wèi guī qù,zhé yāo bēn zǒu zài ní shā。

寄毗陵刘博士

王禹偁

毗陵古郡接江堧,赴任琴书共一船。pí líng gǔ jùn jiē jiāng ruán,fù rèn qín shū gòng yī chuán。
下岸且寻甘露寺,到城先问惠山泉。xià àn qiě xún gān lù sì,dào chéng xiān wèn huì shān quán。
秋蟾吐槛供吟兴,野鹤偎床伴醉眠。qiū chán tǔ kǎn gōng yín xīng,yě hè wēi chuáng bàn zuì mián。
官散道孤诗格老,算应双鬓更皤然。guān sàn dào gū shī gé lǎo,suàn yīng shuāng bìn gèng pó rán。

谢柴侍御送鹤

王禹偁

两朵春云堕世间,霜台乞与县僚看。liǎng duǒ chūn yún duò shì jiān,shuāng tái qǐ yǔ xiàn liáo kàn。
骨含仙气生来瘦,羽插天风过处寒。gǔ hán xiān qì shēng lái shòu,yǔ chā tiān fēng guò chù hán。
唳别绣衣声寂寞,舞随蓝绶意阑珊。lì bié xiù yī shēng jì mò,wǔ suí lán shòu yì lán shān。
今朝窗外频相顾,应怪头无獬豸冠。jīn cháo chuāng wài pín xiāng gù,yīng guài tóu wú xiè zhì guān。

官舍书怀呈罗思纯

王禹偁

同年事分几般同,墨绶逶迤一郡中。tóng nián shì fēn jǐ bān tóng,mò shòu wēi yí yī jùn zhōng。
仙桂并枝攀月魄,县花交影笑春风。xiān guì bìng zhī pān yuè pò,xiàn huā jiāo yǐng xiào chūn fēng。
分莎种就寻僧径,借竹编成养鹤笼。fēn shā zhǒng jiù xún sēng jìng,jiè zhú biān chéng yǎng hè lóng。
公暇不妨闲唱和,免教来往递诗筒。gōng xiá bù fáng xián chàng hé,miǎn jiào lái wǎng dì shī tǒng。

寄献翰林宋舍人

王禹偁

金鼎盐梅偶未和,位高犹说野情多。jīn dǐng yán méi ǒu wèi hé,wèi gāo yóu shuō yě qíng duō。
宫墙月上开琴匣,道院风清响药罗。gōng qiáng yuè shàng kāi qín xiá,dào yuàn fēng qīng xiǎng yào luó。
留客旋烧含露笋,倩僧教种耐霜莎。liú kè xuán shāo hán lù sǔn,qiàn sēng jiào zhǒng nài shuāng shā。
孤寒知有为霖望,未忍江头钓渌波。gū hán zhī yǒu wèi lín wàng,wèi rěn jiāng tóu diào lù bō。

吴江县寺留题

王禹偁

松江江寺对峰峦,槛外生池接野滩。sōng jiāng jiāng sì duì fēng luán,kǎn wài shēng chí jiē yě tān。
幽鹭静翘春草碧,病僧闲说夜涛寒。yōu lù jìng qiào chūn cǎo bì,bìng sēng xián shuō yè tāo hán。
晨斋施笋唯溪叟,国忌行香祇县官。chén zhāi shī sǔn wéi xī sǒu,guó jì xíng xiāng qí xiàn guān。
尽日门前照流水,尘缨浑疑濯汍澜。jǐn rì mén qián zhào liú shuǐ,chén yīng hún yí zhuó wán lán。

献转运使雷谏议

王禹偁

当年辞气压朱云,老作皇家谏诤臣。dāng nián cí qì yā zhū yún,lǎo zuò huáng jiā jiàn zhèng chén。
章疏罢封无事日,朝廷犹惜直言人。zhāng shū bà fēng wú shì rì,cháo tíng yóu xī zhí yán rén。
题诗野馆光泉石,讲易秋堂动鬼神。tí shī yě guǎn guāng quán shí,jiǎng yì qiū táng dòng guǐ shén。
棘寺下僚叨末路,斋心唯愿秉陶钧。jí sì xià liáo dāo mò lù,zhāi xīn wéi yuàn bǐng táo jūn。

献转运使雷谏议

王禹偁

江南江北接王畿,漕运帆樯去似飞。jiāng nán jiāng běi jiē wáng jī,cáo yùn fān qiáng qù shì fēi。
父子有才同富国,君王无事免宵衣。fù zi yǒu cái tóng fù guó,jūn wáng wú shì miǎn xiāo yī。
屏除奸吏魂应丧,养活疲民肉渐肥。píng chú jiān lì hún yīng sàng,yǎng huó pí mín ròu jiàn féi。
还有文场受恩客,望尘情抱倍依依。hái yǒu wén chǎng shòu ēn kè,wàng chén qíng bào bèi yī yī。

罗思纯鹤毙为四韵吊之

王禹偁

雪乾朱澹殒仙姿,千岁无徵事可悲。xuě qián zhū dàn yǔn xiān zī,qiān suì wú zhēng shì kě bēi。
埋瘗肯饶鹦鹉冢,飞鸣不到凤凰池。mái yì kěn ráo yīng wǔ zhǒng,fēi míng bù dào fèng huáng chí。
遗翎尚在飘松径,旧迹犹存傍槿篱。yí líng shàng zài piāo sōng jìng,jiù jì yóu cún bàng jǐn lí。
应得羽人尸解术,夜来何处啄灵芝。yīng dé yǔ rén shī jiě shù,yè lái hé chù zhuó líng zhī。

即席送许制之曹南省兄

王禹偁

梅烂荷圆六月天,归帆高背虎丘烟。méi làn hé yuán liù yuè tiān,guī fān gāo bèi hǔ qiū yān。
到时自是成行雁,别处休听满树蝉。dào shí zì shì chéng xíng yàn,bié chù xiū tīng mǎn shù chán。
卖剑为赊吴市酒,携家犹借洞庭船。mài jiàn wèi shē wú shì jiǔ,xié jiā yóu jiè dòng tíng chuán。
待看春榜来江外,名占蓬莱第几仙。dài kàn chūn bǎng lái jiāng wài,míng zhàn péng lái dì jǐ xiān。

中元夜宿馀杭仙泉寺留题

王禹偁

祭庙回来略问禅,苏墙莎径碧山前。jì miào huí lái lüè wèn chán,sū qiáng shā jìng bì shān qián。
风疏远磬秋开讲,水响寒车夜救田。fēng shū yuǎn qìng qiū kāi jiǎng,shuǐ xiǎng hán chē yè jiù tián。
蓝绶有香花菡萏,竹窗无寐月婵娟。lán shòu yǒu xiāng huā hàn dàn,zhú chuāng wú mèi yuè chán juān。
自惭政术贻枯旱,忍卧松阴漱石泉。zì cán zhèng shù yí kū hàn,rěn wò sōng yīn shù shí quán。