古诗词

闻鸮

王禹偁

元精育万汇,羽族何茫茫。yuán jīng yù wàn huì,yǔ zú hé máng máng。
为怪有鸱鸮,为瑞称凤皇。wèi guài yǒu chī xiāo,wèi ruì chēng fèng huáng。
凤皇不时出,未识五色章。fèng huáng bù shí chū,wèi shí wǔ sè zhāng。
吾生在邹鲁,风土殊远方。wú shēng zài zōu lǔ,fēng tǔ shū yuǎn fāng。
鸣鸠随乳燕,日夕巢我梁。míng jiū suí rǔ yàn,rì xī cháo wǒ liáng。
翩翾杂鸟雀,穿屋率为常。piān xuān zá niǎo què,chuān wū lǜ wèi cháng。
又从筮仕来,五年居帝乡。yòu cóng shì shì lái,wǔ nián jū dì xiāng。
更直入承明,侍宴趋未央。gèng zhí rù chéng míng,shì yàn qū wèi yāng。
上林闻莺啭,巧舌如笙簧。shàng lín wén yīng zhuàn,qiǎo shé rú shēng huáng。
鸱鸮徒知名,闻见实未尝。chī xiāo tú zhī míng,wén jiàn shí wèi cháng。
顷年谪商山,听之已悲凉。qǐng nián zhé shāng shān,tīng zhī yǐ bēi liáng。
今兹出内庭,罚郡来永阳。jīn zī chū nèi tíng,fá jùn lái yǒng yáng。
谁知尔鸋鴂,营巢在城墙。shuí zhī ěr níng jué,yíng cháo zài chéng qiáng。
年加睡渐少,秋尽漏且长。nián jiā shuì jiàn shǎo,qiū jǐn lòu qiě zhǎng。
鸣啸殊不已,历历含微霜。míng xiào shū bù yǐ,lì lì hán wēi shuāng。
孺人泣我右,稚子啼我傍。rú rén qì wǒ yòu,zhì zi tí wǒ bàng。
吾心非达士,讵免亦伥伥。wú xīn fēi dá shì,jù miǎn yì chāng chāng。
人生纵百岁,忽若石火光。rén shēng zòng bǎi suì,hū ruò shí huǒ guāng。
其间有穷通,幽昧难自量。qí jiān yǒu qióng tōng,yōu mèi nán zì liàng。
我爱皋与夔,峨冠虞舜堂。wǒ ài gāo yǔ kuí,é guān yú shùn táng。
箫韶闻九成,丹穴来锵锵。xiāo sháo wén jiǔ chéng,dān xué lái qiāng qiāng。
又爱闳与散,陈力遇文王。yòu ài hóng yǔ sàn,chén lì yù wén wáng。
鸑鷟听岐山,多士周道昌。yuè zhuó tīng qí shān,duō shì zhōu dào chāng。
嗟嗟汉贾谊,年少谪南荒。jiē jiē hàn jiǎ yì,nián shǎo zhé nán huāng。
故有鵩鸟赋,倚伏理甚详。gù yǒu fú niǎo fù,yǐ fú lǐ shén xiáng。
郇公暨邺侯,放逐同一邦。huán gōng jì yè hóu,fàng zhú tóng yī bāng。
夜深闻此鸟,韦公涕沾裳。yè shēn wén cǐ niǎo,wéi gōng tì zhān shang。
李侯举酒令,斯音非不祥。lǐ hóu jǔ jiǔ lìng,sī yīn fēi bù xiáng。
坐客如不闻,罚之以巨觞。zuò kè rú bù wén,fá zhī yǐ jù shāng。
遂使恶鸟声,听之靡所伤。suì shǐ è niǎo shēng,tīng zhī mí suǒ shāng。
赞皇贬袁州,怀鸮义亦臧。zàn huáng biǎn yuán zhōu,huái xiāo yì yì zāng。
乃知昔贤哲,未免亦悽遑。nǎi zhī xī xián zhé,wèi miǎn yì qī huáng。
况予不肖者,冒宠登朝行。kuàng yǔ bù xiào zhě,mào chǒng dēng cháo xíng。
报国惟直道,谋身昧周防。bào guó wéi zhí dào,móu shēn mèi zhōu fáng。
四年两度黜,鬓发已苍苍。sì nián liǎng dù chù,bìn fā yǐ cāng cāng。
虽得五品官,销尽百炼钢。suī dé wǔ pǐn guān,xiāo jǐn bǎi liàn gāng。
何当解印绶,归田谢膏粱。hé dāng jiě yìn shòu,guī tián xiè gāo liáng。
教儿勤稼穑,与妻甘糟糠。jiào ér qín jià sè,yǔ qī gān zāo kāng。
凤来非我庆,鸮集非吾殃。fèng lái fēi wǒ qìng,xiāo jí fēi wú yāng。
优游尽天年,身世俱可忘。yōu yóu jǐn tiān nián,shēn shì jù kě wàng。
王禹偁

王禹偁

王禹偁(954—1001)北宋白体诗人、散文家。字元之,汉族,济州巨野(今山东省巨野县)人,晚被贬于黄州,世称王黄州。太平兴国八年进士,历任右拾遗、左司谏、知制诰、翰林学士。敢于直言讽谏,因此屡受贬谪。真宗即位,召还,复知制诰。后贬知黄州,又迁蕲州病死。王禹偁为北宋诗文革新运动的先驱,文学韩愈、柳宗元,诗崇杜甫、白居易,多反映社会现实,风格清新平易。词仅存一首,反映了作者积极用世的政治抱负,格调清新旷远。著有《小畜集》。 王禹偁的作品>>

猜您喜欢

仲咸见予一百六十韵赋

王禹偁

劳将诗什比兵权,兵数虽多气不全。láo jiāng shī shén bǐ bīng quán,bīng shù suī duō qì bù quán。
乌合师徒空百万,虎贲精锐只三千。wū hé shī tú kōng bǎi wàn,hǔ bēn jīng ruì zhǐ sān qiān。
扬镳正突渔阳骑,避箭甘回赤壁船。yáng biāo zhèng tū yú yáng qí,bì jiàn gān huí chì bì chuán。
若许英雄君与操,更当劘励整櫜鞬。ruò xǔ yīng xióng jūn yǔ cāo,gèng dāng mó lì zhěng gāo jiān。

次韵和仲咸感怀贻道友

王禹偁

莫问穷通事若何,遇花逢酒且狂歌。mò wèn qióng tōng shì ruò hé,yù huā féng jiǔ qiě kuáng gē。
人情易逐炎凉改,官路难防陷阱多。rén qíng yì zhú yán liáng gǎi,guān lù nán fáng xiàn jǐng duō。
只合收心抛世网,不须推命说天罗。zhǐ hé shōu xīn pāo shì wǎng,bù xū tuī mìng shuō tiān luó。
如今玉石休分别,免被无辜刖卞和。rú jīn yù shí xiū fēn bié,miǎn bèi wú gū yuè biàn hé。

次韵和仲咸感怀贻道友

王禹偁

好齐生死与穷通,古往今来事略同。hǎo qí shēng sǐ yǔ qióng tōng,gǔ wǎng jīn lái shì lüè tóng。
轩后谩留烧药鼎,汉皇虚筑望仙宫。xuān hòu mán liú shāo yào dǐng,hàn huáng xū zhù wàng xiān gōng。
鉴中容鬓看看老,梦里荣枯旋旋空。jiàn zhōng róng bìn kàn kàn lǎo,mèng lǐ róng kū xuán xuán kōng。
不逐冥鸿天外去,可怜燋烂扑灯虫。bù zhú míng hóng tiān wài qù,kě lián jiāo làn pū dēng chóng。

仲咸以一秋苦雨两日忽晴以四韵见寄因次原韵兼纾客情

王禹偁

愁霖百日思低迷,昨夜星辰似旧时。chóu lín bǎi rì sī dī mí,zuó yè xīng chén shì jiù shí。
稼穑已伤忧客计,津梁全坏怯归期。jià sè yǐ shāng yōu kè jì,jīn liáng quán huài qiè guī qī。
丹河浪减沙痕涨,锦岭霜晴月影迟。dān hé làng jiǎn shā hén zhǎng,jǐn lǐng shuāng qíng yuè yǐng chí。
喜霁未遑抽赋笔,劳君先惠碧云诗。xǐ jì wèi huáng chōu fù bǐ,láo jūn xiān huì bì yún shī。

唱和暂停霖淫复作因书四韵呈仲咸兼简宋从事

王禹偁

山云漠漠雨霏霏,正是骚人唱和时。shān yún mò mò yǔ fēi fēi,zhèng shì sāo rén chàng hé shí。
谪宦惭无贾生赋,愁霖合有谢公诗。zhé huàn cán wú jiǎ shēng fù,chóu lín hé yǒu xiè gōng shī。
已妨步月尘凝榭,恐误登高菊满篱。yǐ fáng bù yuè chén níng xiè,kǒng wù dēng gāo jú mǎn lí。
且喜宾筵得同道,不为篇什欲何为。qiě xǐ bīn yán dé tóng dào,bù wèi piān shén yù hé wèi。

次韵和仲咸送池秀才西游

王禹偁

夏课诗成又旅游,离离秦树叶惊秋。xià kè shī chéng yòu lǚ yóu,lí lí qín shù yè jīng qiū。
青霄路在何难到,白雪才高岂易酬。qīng xiāo lù zài hé nán dào,bái xuě cái gāo qǐ yì chóu。
几处读碑寻野径,共谁沽酒上高楼。jǐ chù dú bēi xún yě jìng,gòng shuí gū jiǔ shàng gāo lóu。
商于迁客曾如此,系滞空思十二旒。shāng yú qiān kè céng rú cǐ,xì zhì kōng sī shí èr liú。

酬仲咸雪霁春融偶题见寄之什

王禹偁

琼华消散暖风来,多费阳春白雪才。qióng huá xiāo sàn nuǎn fēng lái,duō fèi yáng chūn bái xuě cái。
守道也知心下乐,流年争奈鬓边催。shǒu dào yě zhī xīn xià lè,liú nián zhēng nài bìn biān cuī。
君愁离别烟花好,我待量移翅羽开。jūn chóu lí bié yān huā hǎo,wǒ dài liàng yí chì yǔ kāi。
渐老分飞更堪惜,海棠凋尽始应回。jiàn lǎo fēn fēi gèng kān xī,hǎi táng diāo jǐn shǐ yīng huí。

和安邑刘宰君见赠

王禹偁

数年侍从立丹墀,掌诰长惭格调卑。shù nián shì cóng lì dān chí,zhǎng gào zhǎng cán gé diào bēi。
左宦久劳青琐梦,归山犹负白云期。zuǒ huàn jiǔ láo qīng suǒ mèng,guī shān yóu fù bái yún qī。
一生得丧唯凭道,千古声名合在诗。yī shēng dé sàng wéi píng dào,qiān gǔ shēng míng hé zài shī。
深谢多才遗佳句,此身休退是何时。shēn xiè duō cái yí jiā jù,cǐ shēn xiū tuì shì hé shí。

朗上人见访复谒不遇留刺而还有诗见谢依韵和答

王禹偁

汤休访我我重寻,独叩松关绝好音。tāng xiū fǎng wǒ wǒ zhòng xún,dú kòu sōng guān jué hǎo yīn。
满袖尘埃回俗步,一炉香火隔禅林。mǎn xiù chén āi huí sú bù,yī lú xiāng huǒ gé chán lín。
偶留刺字情非浅,忽枉诗章思更深。ǒu liú cì zì qíng fēi qiǎn,hū wǎng shī zhāng sī gèng shēn。
犹喜谪官无吏役,往来从此伴闲吟。yóu xǐ zhé guān wú lì yì,wǎng lái cóng cǐ bàn xián yín。

次韵和朗公见赠

王禹偁

朗公垂老尚吟诗,曾泛三湘看九疑。lǎng gōng chuí lǎo shàng yín shī,céng fàn sān xiāng kàn jiǔ yí。
欲问劳生心扰扰,强酬佳句思迟迟。yù wèn láo shēng xīn rǎo rǎo,qiáng chóu jiā jù sī chí chí。
红尘策马殊无味,碧嶂携僧自合宜。hóng chén cè mǎ shū wú wèi,bì zhàng xié sēng zì hé yí。
共待中条山有雪,寺楼吟尽更同谁。gòng dài zhōng tiáo shān yǒu xuě,sì lóu yín jǐn gèng tóng shuí。

赁宅

王禹偁

萍流匏系任行藏,惟指无何是我乡。píng liú páo xì rèn xíng cáng,wéi zhǐ wú hé shì wǒ xiāng。
左宦只抛红药案,僦居犹住玉泉坊。zuǒ huàn zhǐ pāo hóng yào àn,jiù jū yóu zhù yù quán fāng。
白公渭北眠村舍,杜甫瀼西赁草堂。bái gōng wèi běi mián cūn shě,dù fǔ ráng xī lìn cǎo táng。
未有吾庐莫惆怅,古来贤达尽茫茫。wèi yǒu wú lú mò chóu chàng,gǔ lái xián dá jǐn máng máng。

次韵和史馆丁学士赴阙书怀见示

王禹偁

清夜哀吟敌晓鸡,行藏无玷白于圭。qīng yè āi yín dí xiǎo jī,xíng cáng wú diàn bái yú guī。
阳春寡和人传郢,肉味都忘子在齐。yáng chūn guǎ hé rén chuán yǐng,ròu wèi dōu wàng zi zài qí。
绝俗文章终远大,循资班列暂卑栖。jué sú wén zhāng zhōng yuǎn dà,xún zī bān liè zàn bēi qī。
看君更刷鸾皇翼,一举方知燕雀低。kàn jūn gèng shuā luán huáng yì,yī jǔ fāng zhī yàn què dī。

次韵和丁学士途中偶作

王禹偁

淮海丰登接帝畿,家家耕破旧荒陂。huái hǎi fēng dēng jiē dì jī,jiā jiā gēng pò jiù huāng bēi。
乳牛引犊精神健,野叟携孙鬓发衰。rǔ niú yǐn dú jīng shén jiàn,yě sǒu xié sūn bìn fā shuāi。
河市妓翻轻茜袖,社筵人插小红旗。hé shì jì fān qīng qiàn xiù,shè yán rén chā xiǎo hóng qí。
凭谁画取村田乐,尽使忧民圣主知。píng shuí huà qǔ cūn tián lè,jǐn shǐ yōu mín shèng zhǔ zhī。

出守黄州上史馆相公

王禹偁

出入西垣与内廷,十年四度直承明。chū rù xī yuán yǔ nèi tíng,shí nián sì dù zhí chéng míng。
又为太守黄州去,依旧郎官白发生。yòu wèi tài shǒu huáng zhōu qù,yī jiù láng guān bái fā shēng。
贫有妻贤须薄禄,老无田宅可归耕。pín yǒu qī xián xū báo lù,lǎo wú tián zhái kě guī gēng。
未甘便葬江鱼腹,敢向台阶请罪名。wèi gān biàn zàng jiāng yú fù,gǎn xiàng tái jiē qǐng zuì míng。

登秦岭

王禹偁

巉岩石上候肩舁,因想前贤似坦途。chán yán shí shàng hòu jiān yú,yīn xiǎng qián xián shì tǎn tú。
韩愈谪官忧瘴疠,乐天左宦白髭须。hán yù zhé guān yōu zhàng lì,lè tiān zuǒ huàn bái zī xū。
商于郡僻何人到,秦岭峰高我仆痡。shāng yú jùn pì hé rén dào,qín lǐng fēng gāo wǒ pū fū。
且咏诗章自开解,任从霄汉落泥涂。qiě yǒng shī zhāng zì kāi jiě,rèn cóng xiāo hàn luò ní tú。