古诗词

渡江

袁燮

浮天传自昔,万古一澄清。fú tiān chuán zì xī,wàn gǔ yī chéng qīng。
月耿光犹烂,风号势欲倾。yuè gěng guāng yóu làn,fēng hào shì yù qīng。
滔滔原不竭,漠漠却无声。tāo tāo yuán bù jié,mò mò què wú shēng。
便欲乘槎去,临风试濯缨。biàn yù chéng chá qù,lín fēng shì zhuó yīng。

袁燮

宋庆元府鄞县人,字和叔,号絜斋。师事陆九渊。孝宗淳熙八年进士。调江阴尉。浙西大饥,前往赈恤有方。宁宗即位,为太学正。庆元党禁起,以论去。召为都官郎官,迁司封郎官、国子祭酒。后为礼部侍郎。与丞相史弥远争议和事,被劾罢。起知温州,进直学士。卒谥正献。有《絜斋集》、《絜斋家塾书钞》等。 袁燮的作品>>

猜您喜欢

郊外即事七首

袁燮

乍从尘土俯澄泓,莹彻心神眼倍明。zhà cóng chén tǔ fǔ chéng hóng,yíng chè xīn shén yǎn bèi míng。
天下渊泉有如此,流清端的自源清。tiān xià yuān quán yǒu rú cǐ,liú qīng duān de zì yuán qīng。

游灵山二首

袁燮

何人题作一灵山,千古佳名不可刊。hé rén tí zuò yī líng shān,qiān gǔ jiā míng bù kě kān。
欲识此声非浪得,试于高处一凭栏。yù shí cǐ shēng fēi làng dé,shì yú gāo chù yī píng lán。

游灵山二首

袁燮

湖山秀美冠东南,况此山椒枕碧潭。hú shān xiù měi guān dōng nán,kuàng cǐ shān jiāo zhěn bì tán。
眼界宽平无限景,个中好处不容参。yǎn jiè kuān píng wú xiàn jǐng,gè zhōng hǎo chù bù róng cān。

雨中度东湖

袁燮

宿霭埋山未肯收,晚风吹雨湿衣裘。sù ǎi mái shān wèi kěn shōu,wǎn fēng chuī yǔ shī yī qiú。
渔舠一叶烟波里,添我胸中万斛愁。yú dāo yī yè yān bō lǐ,tiān wǒ xiōng zhōng wàn hú chóu。

望东湖五首

袁燮

澄泓万顷浸冰轮,千尺惊看玉塔新。chéng hóng wàn qǐng jìn bīng lún,qiān chǐ jīng kàn yù tǎ xīn。
满目辉光相照耀,乾坤何处不精神。mǎn mù huī guāng xiāng zhào yào,qián kūn hé chù bù jīng shén。

望东湖五首

袁燮

天上金波印水心,心中波浪亦成金。tiān shàng jīn bō yìn shuǐ xīn,xīn zhōng bō làng yì chéng jīn。
小舟荡漾金波里,陡觉广寒宫殿深。xiǎo zhōu dàng yàng jīn bō lǐ,dǒu jué guǎng hán gōng diàn shēn。

望东湖五首

袁燮

世故纷纷赚白头,何如良夜一扁舟。shì gù fēn fēn zhuàn bái tóu,hé rú liáng yè yī biǎn zhōu。
霜风拂面心神肃,尘虑宁容一发留。shuāng fēng fú miàn xīn shén sù,chén lǜ níng róng yī fā liú。

望东湖五首

袁燮

五十颓然一秃翁,湖山清兴渺无穷。wǔ shí tuí rán yī tū wēng,hú shān qīng xīng miǎo wú qióng。
扁舟欲学鸱夷子,未有平吴霸越功。biǎn zhōu yù xué chī yí zi,wèi yǒu píng wú bà yuè gōng。

望东湖五首

袁燮

世上功名姑置之,微茫心事要深思。shì shàng gōng míng gū zhì zhī,wēi máng xīn shì yào shēn sī。
水光月色精神好,长使襟怀似此时。shuǐ guāng yuè sè jīng shén hǎo,zhǎng shǐ jīn huái shì cǐ shí。

又二首

袁燮

重峦叠嶂巧萦纡,中有汪汪万顷湖。zhòng luán dié zhàng qiǎo yíng yū,zhōng yǒu wāng wāng wàn qǐng hú。
山色水光相映发,清辉含处妙难摹。shān sè shuǐ guāng xiāng yìng fā,qīng huī hán chù miào nán mó。

又二首

袁燮

平生酷爱水浮天,每到东湖意豁然。píng shēng kù ài shuǐ fú tiān,měi dào dōng hú yì huō rán。
要识此湖功利溥,旱时无限荫民田。yào shí cǐ hú gōng lì pǔ,hàn shí wú xiàn yīn mín tián。

天童道上二首

袁燮

嶪岌崭岩太白峰,高名千古独称雄。yè jí zhǎn yán tài bái fēng,gāo míng qiān gǔ dú chēng xióng。
放怀拟向山头立,宇宙都归一望中。fàng huái nǐ xiàng shān tóu lì,yǔ zhòu dōu guī yī wàng zhōng。

天童道上二首

袁燮

太白峰前三十里,古松夹道奏竽笙。tài bái fēng qián sān shí lǐ,gǔ sōng jiā dào zòu yú shēng。
清辉秀色交相映,未羡山阴道上行。qīng huī xiù sè jiāo xiāng yìng,wèi xiàn shān yīn dào shàng xíng。

登塔二首

袁燮

尘俗区区咫尺间,著身高处眇人寰。chén sú qū qū zhǐ chǐ jiān,zhù shēn gāo chù miǎo rén huán。
平生望塔今登塔,聊向风前一解颜。píng shēng wàng tǎ jīn dēng tǎ,liáo xiàng fēng qián yī jiě yán。

登塔二首

袁燮

远望巍峨耸百寻,今朝特达快登临。yuǎn wàng wēi é sǒng bǎi xún,jīn cháo tè dá kuài dēng lín。
最高未是真高处,无尽应须更尽心。zuì gāo wèi shì zhēn gāo chù,wú jǐn yīng xū gèng jǐn xīn。
1281234567»