古诗词

寄武冈使君表兄

袁燮

符竹剖千里,休戚系一方。fú zhú pōu qiān lǐ,xiū qī xì yī fāng。
田里息愁叹,民安由吏良。tián lǐ xī chóu tàn,mín ān yóu lì liáng。
方今重兹选,俾近天子光。fāng jīn zhòng zī xuǎn,bǐ jìn tiān zi guāng。
临遣重丁宁,考察何精详。lín qiǎn zhòng dīng níng,kǎo chá hé jīng xiáng。
吾兄富才业,敏锐锋莫当。wú xiōng fù cái yè,mǐn ruì fēng mò dāng。
论事切时务,玉音屡褒扬。lùn shì qiè shí wù,yù yīn lǚ bāo yáng。
都梁虽远郡,于今为边防。dōu liáng suī yuǎn jùn,yú jīn wèi biān fáng。
帝曰惟汝谐,专城赖纪纲。dì yuē wéi rǔ xié,zhuān chéng lài jì gāng。
吾兄勤布宣,德意达穷乡。wú xiōng qín bù xuān,dé yì dá qióng xiāng。
朝夕念此民,启处几不遑。cháo xī niàn cǐ mín,qǐ chù jǐ bù huáng。
世方急催科,下令严秋霜。shì fāng jí cuī kē,xià lìng yán qiū shuāng。
罢癃因鞭笞,男女失耕桑。bà lóng yīn biān chī,nán nǚ shī gēng sāng。
财货岂不足,众弊实蠹伤。cái huò qǐ bù zú,zhòng bì shí dù shāng。
但能澄其源,府库有馀藏。dàn néng chéng qí yuán,fǔ kù yǒu yú cáng。
无告深可悯,盻盻将流亡。wú gào shēn kě mǐn,xì xì jiāng liú wáng。
根本不护惜,忍以斤斧戕。gēn běn bù hù xī,rěn yǐ jīn fǔ qiāng。
吾兄独反是,属邑赖小康。wú xiōng dú fǎn shì,shǔ yì lài xiǎo kāng。
愿言坚此志,益使仁风翔。yuàn yán jiān cǐ zhì,yì shǐ rén fēng xiáng。
此邦介荆蛮,其俗气禀刚。cǐ bāng jiè jīng mán,qí sú qì bǐng gāng。
宜以宽治之,驯扰狡与强。yí yǐ kuān zhì zhī,xùn rǎo jiǎo yǔ qiáng。
用法人固畏,中心要易忘。yòng fǎ rén gù wèi,zhōng xīn yào yì wàng。
十步有茂草,多士咏思皇。shí bù yǒu mào cǎo,duō shì yǒng sī huáng。
况有贤师儒,德行侔圭璋。kuàng yǒu xián shī rú,dé xíng móu guī zhāng。
薰陶亦既久,济济观趋跄。xūn táo yì jì jiǔ,jì jì guān qū qiāng。
儒风果大振,邹鲁相颉颃。rú fēng guǒ dà zhèn,zōu lǔ xiāng jié háng。
为政有先务,本固末乃昌。wèi zhèng yǒu xiān wù,běn gù mò nǎi chāng。
规模欲传后,计虑宜深长。guī mó yù chuán hòu,jì lǜ yí shēn zhǎng。
天下久无事,武备弛不张。tiān xià jiǔ wú shì,wǔ bèi chí bù zhāng。
干戈朽且钝,卒伍骄而狂。gàn gē xiǔ qiě dùn,zú wǔ jiāo ér kuáng。
教习不可缓,常若赴敌场。jiào xí bù kě huǎn,cháng ruò fù dí chǎng。
军阵日修明,奸宄敢陆梁。jūn zhèn rì xiū míng,jiān guǐ gǎn lù liáng。
塞下忧空虚,积粟乃金汤。sāi xià yōu kōng xū,jī sù nǎi jīn tāng。
郡事无不宜,休誉寖以彰。jùn shì wú bù yí,xiū yù jìn yǐ zhāng。
吾君不忘远,大明烛无疆。wú jūn bù wàng yuǎn,dà míng zhú wú jiāng。
承宣有如此,促召归周行。chéng xuān yǒu rú cǐ,cù zhào guī zhōu xíng。
嗟予寡所合,幽居空激昂。jiē yǔ guǎ suǒ hé,yōu jū kōng jī áng。
每怀济川志,自愧非艅艎。měi huái jì chuān zhì,zì kuì fēi yú huáng。
吾兄舍我去,矫首遥相望。wú xiōng shě wǒ qù,jiǎo shǒu yáo xiāng wàng。
我怀不能已,作诗述肺肠。wǒ huái bù néng yǐ,zuò shī shù fèi cháng。
微尘裨高山,可笑不自量。wēi chén bì gāo shān,kě xiào bù zì liàng。
相期配古人,岂徒出寻常。xiāng qī pèi gǔ rén,qǐ tú chū xún cháng。
努力进此道,千古垂芬芳。nǔ lì jìn cǐ dào,qiān gǔ chuí fēn fāng。
罔俾循吏传,专美龚与黄。wǎng bǐ xún lì chuán,zhuān měi gōng yǔ huáng。

袁燮

宋庆元府鄞县人,字和叔,号絜斋。师事陆九渊。孝宗淳熙八年进士。调江阴尉。浙西大饥,前往赈恤有方。宁宗即位,为太学正。庆元党禁起,以论去。召为都官郎官,迁司封郎官、国子祭酒。后为礼部侍郎。与丞相史弥远争议和事,被劾罢。起知温州,进直学士。卒谥正献。有《絜斋集》、《絜斋家塾书钞》等。 袁燮的作品>>

猜您喜欢

登塔二首

袁燮

远望巍峨耸百寻,今朝特达快登临。yuǎn wàng wēi é sǒng bǎi xún,jīn cháo tè dá kuài dēng lín。
最高未是真高处,无尽应须更尽心。zuì gāo wèi shì zhēn gāo chù,wú jǐn yīng xū gèng jǐn xīn。

百步尖

袁燮

一山屹立万山朝,壮观棱棱倚碧霄。yī shān yì lì wàn shān cháo,zhuàng guān léng léng yǐ bì xiāo。
惆怅故交埋玉处,高名千古共岧峣。chóu chàng gù jiāo mái yù chù,gāo míng qiān gǔ gòng tiáo yáo。

山中

袁燮

古松奇石水潺潺,小小茅庵一两间。gǔ sōng qí shí shuǐ chán chán,xiǎo xiǎo máo ān yī liǎng jiān。
野性自知难适俗,山林僻处且偷闲。yě xìng zì zhī nán shì sú,shān lín pì chù qiě tōu xián。

山居二首

袁燮

舍北巑岏万叠青,门前列岫巧相迎。shě běi cuán wán wàn dié qīng,mén qián liè xiù qiǎo xiāng yíng。
天公有意怜寒士,锡与公侯百雉城。tiān gōng yǒu yì lián hán shì,xī yǔ gōng hóu bǎi zhì chéng。

山居二首

袁燮

城居未免嚣尘役,野处闲观德性初。chéng jū wèi miǎn xiāo chén yì,yě chù xián guān dé xìng chū。
究竟孰为清与浊,此心安处即吾庐。jiū jìng shú wèi qīng yǔ zhuó,cǐ xīn ān chù jí wú lú。

久不见竹堂高篇辄以湘窣索之两诗继至因用其韵

袁燮

壶中老子兴不浅,丰颊樽前胜玉梅。hú zhōng lǎo zi xīng bù qiǎn,fēng jiá zūn qián shèng yù méi。
肯为莼羹下犀箸,聊凭催促好诗来。kěn wèi chún gēng xià xī zhù,liáo píng cuī cù hǎo shī lái。

久不见竹堂高篇辄以湘窣索之两诗继至因用其韵

袁燮

往时剩喜亲标格,今日无因款话言。wǎng shí shèng xǐ qīn biāo gé,jīn rì wú yīn kuǎn huà yán。
兀坐书斋饱蔬食,想公饮客厌熊蹯。wù zuò shū zhāi bǎo shū shí,xiǎng gōng yǐn kè yàn xióng fán。

咏凌霄花

袁燮

松柏扳援有女萝,红英亦复蔓高柯。sōng bǎi bān yuán yǒu nǚ luó,hóng yīng yì fù màn gāo kē。
侵寻纵上云霄去,究竟依凭未足多。qīn xún zòng shàng yún xiāo qù,jiū jìng yī píng wèi zú duō。

拒霜花

袁燮

谁将名字强称扬,弱质区区敢傲霜。shuí jiāng míng zì qiáng chēng yáng,ruò zhì qū qū gǎn ào shuāng。
霜陨叶枯红粉落,元来枨也未为刚。shuāng yǔn yè kū hóng fěn luò,yuán lái chéng yě wèi wèi gāng。

园蔬六首

袁燮

携锄抱瓮不辞劳,要使霜根足土膏。xié chú bào wèng bù cí láo,yào shǐ shuāng gēn zú tǔ gāo。
我去艰难生理窄,却疑学圃属吾曹。wǒ qù jiān nán shēng lǐ zhǎi,què yí xué pǔ shǔ wú cáo。

园蔬六首

袁燮

白菘肥脆真佳品,紫芥蒙茸亦可人。bái sōng féi cuì zhēn jiā pǐn,zǐ jiè méng rōng yì kě rén。
环舍满畦多且旨,寒儒专享未为贫。huán shě mǎn qí duō qiě zhǐ,hán rú zhuān xiǎng wèi wèi pín。

园蔬六首

袁燮

深林十月饱清霜,寒气侵凌味转长。shēn lín shí yuè bǎo qīng shuāng,hán qì qīn líng wèi zhuǎn zhǎng。
世上甘腴有如此,拟排闾阖献君王。shì shàng gān yú yǒu rú cǐ,nǐ pái lǘ hé xiàn jūn wáng。

园蔬六首

袁燮

良朋过我食无鱼,茅屋相寻只茹蔬。liáng péng guò wǒ shí wú yú,máo wū xiāng xún zhǐ rú shū。
莫道藜羹滋味薄,要知瓜祭必齐如。mò dào lí gēng zī wèi báo,yào zhī guā jì bì qí rú。

园蔬六首

袁燮

朱门终日饫甘肥,绮绣盘筵鲙缕飞。zhū mén zhōng rì yù gān féi,qǐ xiù pán yán kuài lǚ fēi。
宁识山林枯槁士,清风千古首阳薇。níng shí shān lín kū gǎo shì,qīng fēng qiān gǔ shǒu yáng wēi。

园蔬六首

袁燮

荤膻屏去忽三年,筋力扶持老尚坚。hūn shān píng qù hū sān nián,jīn lì fú chí lǎo shàng jiān。
所养固知先大体,人生何苦嗜肥鲜。suǒ yǎng gù zhī xiān dà tǐ,rén shēng hé kǔ shì féi xiān。