古诗词

喜雪谢东林

袁燮

去冬雪意悭,稍稍腊三白。qù dōng xuě yì qiān,shāo shāo là sān bái。
飞霙才到地,转盼已消释。fēi yīng cái dào dì,zhuǎn pàn yǐ xiāo shì。
缅怀大有年,兆见琼玉积。miǎn huái dà yǒu nián,zhào jiàn qióng yù jī。
今兹杳难期,春信亦已迫。jīn zī yǎo nán qī,chūn xìn yì yǐ pò。
天公岂不仁,拙政难感格。tiān gōng qǐ bù rén,zhuō zhèng nán gǎn gé。
何时惬人意,四顾苦无策。hé shí qiè rén yì,sì gù kǔ wú cè。
东林惠佳句,似庆平地尺。dōng lín huì jiā jù,shì qìng píng dì chǐ。
见戏唯何甚,余方自刻责。jiàn xì wéi hé shén,yú fāng zì kè zé。
东林达余心,精祷觊有获。dōng lín dá yú xīn,jīng dǎo jì yǒu huò。
沈水烟未收,冰花已如席。shěn shuǐ yān wèi shōu,bīng huā yǐ rú xí。
皓皓埋群山,霏霏连数夕。hào hào mái qún shān,fēi fēi lián shù xī。
郊原迷畔岸,径畛失分画。jiāo yuán mí pàn àn,jìng zhěn shī fēn huà。
儿童见未曾,耆老记畴昔。ér tóng jiàn wèi céng,qí lǎo jì chóu xī。
几年无此瑞,惊喜欲折屐。jǐ nián wú cǐ ruì,jīng xǐ yù zhé jī。
皆云穷腊中,得此夜光璧。jiē yún qióng là zhōng,dé cǐ yè guāng bì。
莫言不坚牢,究竟多利益。mò yán bù jiān láo,jiū jìng duō lì yì。
端能殄遗蝗,亦复滋宿麦。duān néng tiǎn yí huáng,yì fù zī sù mài。
欢声沸闾里,和气蠲疠疫。huān shēng fèi lǘ lǐ,hé qì juān lì yì。
老守差自慰,足寄孤危迹。lǎo shǒu chà zì wèi,zú jì gū wēi jì。
小己不足道,吾民幸安宅。xiǎo jǐ bù zú dào,wú mín xìng ān zhái。
作诗谢东林,至诚动金石。zuò shī xiè dōng lín,zhì chéng dòng jīn shí。

袁燮

宋庆元府鄞县人,字和叔,号絜斋。师事陆九渊。孝宗淳熙八年进士。调江阴尉。浙西大饥,前往赈恤有方。宁宗即位,为太学正。庆元党禁起,以论去。召为都官郎官,迁司封郎官、国子祭酒。后为礼部侍郎。与丞相史弥远争议和事,被劾罢。起知温州,进直学士。卒谥正献。有《絜斋集》、《絜斋家塾书钞》等。 袁燮的作品>>

猜您喜欢

黄叶

袁燮

黄叶纷纷舞劲风,反膏收液岁成功。huáng yè fēn fēn wǔ jìn fēng,fǎn gāo shōu yè suì chéng gōng。
明年满眼春容好,却在今时索寞中。míng nián mǎn yǎn chūn róng hǎo,què zài jīn shí suǒ mò zhōng。

咏橘

袁燮

风劲霜清木落时,金丸粲粲压枝垂。fēng jìn shuāng qīng mù luò shí,jīn wán càn càn yā zhī chuí。
贫家不作千奴计,一树庭前也自奇。pín jiā bù zuò qiān nú jì,yī shù tíng qián yě zì qí。

谢王恭父惠石岩花二首

袁燮

岩畔移来漫一丛,鲜鲜忽发十分红。yán pàn yí lái màn yī cóng,xiān xiān hū fā shí fēn hóng。
细看颇与鬷明类,言善方知美在中。xì kàn pǒ yǔ zōng míng lèi,yán shàn fāng zhī měi zài zhōng。

谢王恭父惠石岩花二首

袁燮

生平悃愊了无华,投老胡为也爱花。shēng píng kǔn bì le wú huá,tóu lǎo hú wèi yě ài huā。
家酿朋壶助清兴,会看落笔吐天葩。jiā niàng péng hú zhù qīng xīng,huì kàn luò bǐ tǔ tiān pā。

梅花四首

袁燮

百卉芳菲二月时,先春梅萼著疏枝。bǎi huì fāng fēi èr yuè shí,xiān chūn méi è zhù shū zhī。
只缘姑射风姿别,不怕寒威损玉肌。zhǐ yuán gū shè fēng zī bié,bù pà hán wēi sǔn yù jī。

梅花四首

袁燮

清香妙质总宜人,老干青枝更绝尘。qīng xiāng miào zhì zǒng yí rén,lǎo gàn qīng zhī gèng jué chén。
彻骨风流真我友,竹篱茅屋故相亲。chè gǔ fēng liú zhēn wǒ yǒu,zhú lí máo wū gù xiāng qīn。

梅花四首

袁燮

寒花得水或成仙,体素含香亦可怜。hán huā dé shuǐ huò chéng xiān,tǐ sù hán xiāng yì kě lián。
韶嫩有馀清不足,此花独步信无前。sháo nèn yǒu yú qīng bù zú,cǐ huā dú bù xìn wú qián。

梅花四首

袁燮

其间妙处不容评,玉洁冰清亦强名。qí jiān miào chù bù róng píng,yù jié bīng qīng yì qiáng míng。
要识此花高绝处,解成佳实作和羹。yào shí cǐ huā gāo jué chù,jiě chéng jiā shí zuò hé gēng。

病起见梅花有感四首

袁燮

不费春工巧剪裁,自然精彩粲琼瑰。bù fèi chūn gōng qiǎo jiǎn cái,zì rán jīng cǎi càn qióng guī。
也知受命如松柏,故向隆冬取次开。yě zhī shòu mìng rú sōng bǎi,gù xiàng lóng dōng qǔ cì kāi。

病起见梅花有感四首

袁燮

霜月交辉色愈明,风标高节圣之清。shuāng yuè jiāo huī sè yù míng,fēng biāo gāo jié shèng zhī qīng。
谛观毫发无遗恨,始信名花集大成。dì guān háo fā wú yí hèn,shǐ xìn míng huā jí dà chéng。

病起见梅花有感四首

袁燮

古涧荒郊人迹少,几枝摘索为谁芳。gǔ jiàn huāng jiāo rén jì shǎo,jǐ zhī zhāi suǒ wèi shuí fāng。
因思陋巷甘岑寂,为己工夫味更长。yīn sī lòu xiàng gān cén jì,wèi jǐ gōng fū wèi gèng zhǎng。

病起见梅花有感四首

袁燮

病馀百念不关心,偶见幽芳只自惊。bìng yú bǎi niàn bù guān xīn,ǒu jiàn yōu fāng zhǐ zì jīng。
世故纷纷易湮没,会须借此涤尘襟。shì gù fēn fēn yì yān méi,huì xū jiè cǐ dí chén jīn。

蜡梅

袁燮

金相玉质旧同科,暗里清香万斛多。jīn xiāng yù zhì jiù tóng kē,àn lǐ qīng xiāng wàn hú duō。
绝俗风流宁不似,调羹功用竟如何。jué sú fēng liú níng bù shì,diào gēng gōng yòng jìng rú hé。

小松二首

袁燮

琐琐新松杂稚杉,青青数寸倚崭岩。suǒ suǒ xīn sōng zá zhì shān,qīng qīng shù cùn yǐ zhǎn yán。
牛冈自有神呵护,未怕林间走鹿馋。niú gāng zì yǒu shén hē hù,wèi pà lín jiān zǒu lù chán。

小松二首

袁燮

初栽准拟雨如膏,无奈晴暄思郁陶。chū zāi zhǔn nǐ yǔ rú gāo,wú nài qíng xuān sī yù táo。
造物见怜甘泽霈,倚天会见百寻高。zào wù jiàn lián gān zé pèi,yǐ tiān huì jiàn bǎi xún gāo。
128«3456789