古诗词

子平寄惠希夷陈先生服唐福山药方因戏作杂言谢之

文同

蜀江之东山色尽如赭,有道人云此是丹砂伏其下。shǔ jiāng zhī dōng shān sè jǐn rú zhě,yǒu dào rén yún cǐ shì dān shā fú qí xià。
烟云光润若洗濯,涧谷玲珑如刻画。yān yún guāng rùn ruò xǐ zhuó,jiàn gǔ líng lóng rú kè huà。
我闻神仙草药不在凡土生,是中当有灵苗异卉之根茎。wǒ wén shén xiān cǎo yào bù zài fán tǔ shēng,shì zhōng dāng yǒu líng miáo yì huì zhī gēn jīng。
果然人言所出山芋为第一,西南诸郡有者皆虚名。guǒ rán rén yán suǒ chū shān yù wèi dì yī,xī nán zhū jùn yǒu zhě jiē xū míng。
就中唐福众称赏,肥实甘香天所养。jiù zhōng táng fú zhòng chēng shǎng,féi shí gān xiāng tiān suǒ yǎng。
有时岩头倒垂三尺壮士臂,忽然洞口直举一合仙人掌。yǒu shí yán tóu dào chuí sān chǐ zhuàng shì bì,hū rán dòng kǒu zhí jǔ yī hé xiān rén zhǎng。
土人入冬农事闲,千篝万锸来此山。tǔ rén rù dōng nóng shì xián,qiān gōu wàn chā lái cǐ shān。
可怜所鬻不甚贵,著价即售曾不悭。kě lián suǒ yù bù shén guì,zhù jià jí shòu céng bù qiān。
往年子瞻为余说,言君所部之内此物尤奇绝。wǎng nián zi zhān wèi yú shuō,yán jūn suǒ bù zhī nèi cǐ wù yóu qí jué。
后复寄书劝我当饵之,满纸亲题华岳先生诀。hòu fù jì shū quàn wǒ dāng ěr zhī,mǎn zhǐ qīn tí huá yuè xiān shēng jué。
予因购之不惜钱,依方服饵将二年。yǔ yīn gòu zhī bù xī qián,yī fāng fú ěr jiāng èr nián。
其功神圣久乃觉,筋牢体溢支节坚。qí gōng shén shèng jiǔ nǎi jué,jīn láo tǐ yì zhī jié jiān。
自问丹霄几时上,早生两翅教高扬。zì wèn dān xiāo jǐ shí shàng,zǎo shēng liǎng chì jiào gāo yáng。
尘世如帤不可居,待看鸿蒙对云将。chén shì rú rú bù kě jū,dài kàn hóng méng duì yún jiāng。
文同

文同

文同(1018~1079年),字与可,号笑笑居士、笑笑先生,人称石室先生。北宋梓州梓潼郡永泰县(今属四川绵阳市盐亭县)人。著名画家、诗人。宋仁宗皇祐元年(1049年)进士,迁太常博士、集贤校理,历官邛州、大邑、陵州、洋州(今陕西洋县)等知州或知县。元丰初年,文同赴湖州(今浙江吴兴)就任,世人称文湖州。元丰二年(1079)正月二十日,文同在陈州(今河南省淮阳县)病逝,未到任而卒,享年61岁。他与苏轼是表兄弟,以学名世,擅诗文书画,深为文彦博、司马光等人赞许,尤受其从表弟苏轼敬重。 文同的作品>>

猜您喜欢

晚坐山亭口占

文同

岭上生来月似磨,岩前断去云如削。lǐng shàng shēng lái yuè shì mó,yán qián duàn qù yún rú xuē。
遥闻褐吏叩高林,应是雷公催采药。yáo wén hè lì kòu gāo lín,yīng shì léi gōng cuī cǎi yào。

重送其一

文同

一生自守至如此,惟道外皆非所亲。yī shēng zì shǒu zhì rú cǐ,wéi dào wài jiē fēi suǒ qīn。
顾己通塞尽有命,是身可忍求因人。gù jǐ tōng sāi jǐn yǒu mìng,shì shēn kě rěn qiú yīn rén。

可笑口号

文同

可笑庭前小儿女,栽盆贮水种浮萍。kě xiào tíng qián xiǎo ér nǚ,zāi pén zhù shuǐ zhǒng fú píng。
不知何处闻人说,一夜一根生七茎。bù zhī hé chù wén rén shuō,yī yè yī gēn shēng qī jīng。

可笑口号

文同

可笑陵阳太守家,闲无一事只栽花。kě xiào líng yáng tài shǒu jiā,xián wú yī shì zhǐ zāi huā。
已开渐落并才发,长作亭中五色霞。yǐ kāi jiàn luò bìng cái fā,zhǎng zuò tíng zhōng wǔ sè xiá。

可笑口号

文同

可笑此公何太惑,读书写字到三更。kě xiào cǐ gōng hé tài huò,dú shū xiě zì dào sān gèng。
也知学得终无用,自肯辛勤比后生。yě zhī xué dé zhōng wú yòng,zì kěn xīn qín bǐ hòu shēng。

可笑口号

文同

可笑生平事迂阔,向人不肯强云云。kě xiào shēng píng shì yū kuò,xiàng rén bù kěn qiáng yún yún。
到头官职难迁转,一似城南萧次君。dào tóu guān zhí nán qiān zhuǎn,yī shì chéng nán xiāo cì jūn。

可笑口号

文同

可笑为官太徼幸,养愚藏拙在深山。kě xiào wèi guān tài jiǎo xìng,yǎng yú cáng zhuō zài shēn shān。
君看处置繁难者,日夜经营心不闲。jūn kàn chù zhì fán nán zhě,rì yè jīng yíng xīn bù xián。

可笑口号

文同

可笑儿孙亦满眼,朝朝庭下立参差。kě xiào ér sūn yì mǎn yǎn,cháo cháo tíng xià lì cān chà。
谓言饱读诗书去,憔悴如翁亦好为。wèi yán bǎo dú shī shū qù,qiáo cuì rú wēng yì hǎo wèi。

可笑口号

文同

可笑山州为刺史,寂寥都不似川城。kě xiào shān zhōu wèi cì shǐ,jì liáo dōu bù shì chuān chéng。
若无书籍兼图画,便不教人白发生。ruò wú shū jí jiān tú huà,biàn bù jiào rén bái fā shēng。

近日

文同

近日簿书全简少,吏人惟趁两衙休。jìn rì bù shū quán jiǎn shǎo,lì rén wéi chèn liǎng yá xiū。
归来便只寻冠屦,绕遍林亭山上头。guī lái biàn zhǐ xún guān jù,rào biàn lín tíng shān shàng tóu。

送坚甫同年其四

文同

春风吹雪满西窗,此夜无人对酒缸。chūn fēng chuī xuě mǎn xī chuāng,cǐ yè wú rén duì jiǔ gāng。
若到杭州见苏子,为言常梦过松江。ruò dào háng zhōu jiàn sū zi,wèi yán cháng mèng guò sōng jiāng。

凌霄附柏

文同

古柏苍苍高入云,凌霄万朵拥其身。gǔ bǎi cāng cāng gāo rù yún,líng xiāo wàn duǒ yōng qí shēn。
有如巨君染须发,新娶杜陵佳丽人。yǒu rú jù jūn rǎn xū fā,xīn qǔ dù líng jiā lì rén。

忆西湖旧游

文同

西湖晴碧晚溶溶,与客常来坐好风。xī hú qíng bì wǎn róng róng,yǔ kè cháng lái zuò hǎo fēng。
记得有人歌小玉,月明犹在画船中。jì dé yǒu rén gē xiǎo yù,yuè míng yóu zài huà chuán zhōng。

华山

文同

岩头漠漠卫卿云,谷口纷纷张楷雾。yán tóu mò mò wèi qīng yún,gǔ kǒu fēn fēn zhāng kǎi wù。
安得钩梯上石龟,欲看明星洗头处。ān dé gōu tī shàng shí guī,yù kàn míng xīng xǐ tóu chù。

华山

文同

石莲峨峨横紫霄,中泻万丈银河水。shí lián é é héng zǐ xiāo,zhōng xiè wàn zhàng yín hé shuǐ。
安得大箭长八尺,欲与天神博于此。ān dé dà jiàn zhǎng bā chǐ,yù yǔ tiān shén bó yú cǐ。