古诗词

彦思示望南山诗因答

文同

余于岐雍间,屡走官道上。yú yú qí yōng jiān,lǚ zǒu guān dào shàng。
终南百里近,不得迂马访。zhōng nán bǎi lǐ jìn,bù dé yū mǎ fǎng。
徒常饫双眼,引首旦夕望。tú cháng yù shuāng yǎn,yǐn shǒu dàn xī wàng。
群峦突天起,气势颇豪王。qún luán tū tiān qǐ,qì shì pǒ háo wáng。
余名爱山者,所见亦无量。yú míng ài shān zhě,suǒ jiàn yì wú liàng。
嵩华最魁杰,诗之岂曾让。sōng huá zuì kuí jié,shī zhī qǐ céng ràng。
至此觉才弱,不敢辄名状。zhì cǐ jué cái ruò,bù gǎn zhé míng zhuàng。
世谓秦土强,舍是孰为壮。shì wèi qín tǔ qiáng,shě shì shú wèi zhuàng。
彦思奇伟士,雅志同所尚。yàn sī qí wěi shì,yǎ zhì tóng suǒ shàng。
近自山中来,满幅以诗贶。jìn zì shān zhōng lái,mǎn fú yǐ shī kuàng。
凡是山胜绝,钩罥付心匠。fán shì shān shèng jué,gōu juàn fù xīn jiàng。
驱联以大语,句度实奔放。qū lián yǐ dà yǔ,jù dù shí bēn fàng。
豁若展图画,压纸千万嶂。huō ruò zhǎn tú huà,yā zhǐ qiān wàn zhàng。
读之未云彻,早自肝胆丧。dú zhī wèi yún chè,zǎo zì gān dǎn sàng。
试欲效其说,无迹可依傍。shì yù xiào qí shuō,wú jì kě yī bàng。
坐见山所有,已若一携杖。zuò jiàn shān suǒ yǒu,yǐ ruò yī xié zhàng。
何当俯清渭,解带濯尘坱。hé dāng fǔ qīng wèi,jiě dài zhuó chén yǎng。
掉手入岩谷,琴樽乐幽旷。diào shǒu rù yán gǔ,qín zūn lè yōu kuàng。
浩漭八极大,冥心恣飘扬。hào mǎng bā jí dà,míng xīn zì piāo yáng。
此意殊未谐,临风一悽怆。cǐ yì shū wèi xié,lín fēng yī qī chuàng。
文同

文同

文同(1018~1079年),字与可,号笑笑居士、笑笑先生,人称石室先生。北宋梓州梓潼郡永泰县(今属四川绵阳市盐亭县)人。著名画家、诗人。宋仁宗皇祐元年(1049年)进士,迁太常博士、集贤校理,历官邛州、大邑、陵州、洋州(今陕西洋县)等知州或知县。元丰初年,文同赴湖州(今浙江吴兴)就任,世人称文湖州。元丰二年(1079)正月二十日,文同在陈州(今河南省淮阳县)病逝,未到任而卒,享年61岁。他与苏轼是表兄弟,以学名世,擅诗文书画,深为文彦博、司马光等人赞许,尤受其从表弟苏轼敬重。 文同的作品>>

猜您喜欢

灙泉亭

文同

竹列苍戟枝干稠,亭开翠幄窗户幽。zhú liè cāng jǐ zhī gàn chóu,tíng kāi cuì wò chuāng hù yōu。
下分灙水入渠口,正坐小榻临清流。xià fēn dǎng shuǐ rù qú kǒu,zhèng zuò xiǎo tà lín qīng liú。

此君庵

文同

斑斑堕箨开新筠,粉光璀璨香氛氲。bān bān duò tuò kāi xīn yún,fěn guāng cuǐ càn xiāng fēn yūn。
我常爱君此默坐,胜见无限寻常人。wǒ cháng ài jūn cǐ mò zuò,shèng jiàn wú xiàn xún cháng rén。

二乐榭

文同

■山北来耸峨峨,汉水东下流滔滔。shān běi lái sǒng é é,hàn shuǐ dōng xià liú tāo tāo。
开轩直可望百里,最爱此榭凌云高。kāi xuān zhí kě wàng bǎi lǐ,zuì ài cǐ xiè líng yún gāo。

漫郎亭

文同

凿城为洞深且长,沿壕开径闲复荒。záo chéng wèi dòng shēn qiě zhǎng,yán háo kāi jìng xián fù huāng。
有亭如许入蒙密,谁比次山称漫郎。yǒu tíng rú xǔ rù méng mì,shuí bǐ cì shān chēng màn láng。

涵虚亭

文同

云外众峰檐际横,竹间飞泉窗下鸣。yún wài zhòng fēng yán jì héng,zhú jiān fēi quán chuāng xià míng。
欲往二乐即歇此,胸怀已自如冰清。yù wǎng èr lè jí xiē cǐ,xiōng huái yǐ zì rú bīng qīng。

菡萏亭

文同

日高过竹湖水光,风长入座荷花香。rì gāo guò zhú hú shuǐ guāng,fēng zhǎng rù zuò hé huā xiāng。
交红映绿满渠下,各有意态随低昂。jiāo hóng yìng lǜ mǎn qú xià,gè yǒu yì tài suí dī áng。

筼筜谷

文同

池通一谷波溶溶,竹合两岸烟蒙蒙。chí tōng yī gǔ bō róng róng,zhú hé liǎng àn yān méng méng。
寻幽直去景渐野,宛尔不似在尘中。xún yōu zhí qù jǐng jiàn yě,wǎn ěr bù shì zài chén zhōng。

中秋月

文同

隔林滟滟生寒浪,倚汉岧岧数乱峰。gé lín yàn yàn shēng hán làng,yǐ hàn tiáo tiáo shù luàn fēng。
记得旧山曾此夕,碧岩千尺坐高松。jì dé jiù shān céng cǐ xī,bì yán qiān chǐ zuò gāo sōng。

中秋月

文同

望外物容澄似水,坐中秋力凛如刀。wàng wài wù róng chéng shì shuǐ,zuò zhōng qiū lì lǐn rú dāo。
此身直愿乘双翼,飞上三峰第一高。cǐ shēn zhí yuàn chéng shuāng yì,fēi shàng sān fēng dì yī gāo。

太常致斋闲书寺壁

文同

晚日微明弄雨馀,竹阴桐影共萧疏。wǎn rì wēi míng nòng yǔ yú,zhú yīn tóng yǐng gòng xiāo shū。
旋移小榻中庭坐,读尽扶桑太帝书。xuán yí xiǎo tà zhōng tíng zuò,dú jǐn fú sāng tài dì shū。

邓隐老木寒牛

文同

苍崖棱层草芊绵,巨木半死生枯烟。cāng yá léng céng cǎo qiān mián,jù mù bàn sǐ shēng kū yān。
羸牛日晚已噍草,稚子天寒犹打钱。léi niú rì wǎn yǐ jiào cǎo,zhì zi tiān hán yóu dǎ qián。

孙太古辟支迦佛

文同

调御出火起正念,萨埵捧香生信心。diào yù chū huǒ qǐ zhèng niàn,sà duǒ pěng xiāng shēng xìn xīn。
二士之意在笔外,彼太古者何情深。èr shì zhī yì zài bǐ wài,bǐ tài gǔ zhě hé qíng shēn。

折杨柳

文同

垂杨百尺临池水,风定烟浓盘不起。chuí yáng bǎi chǐ lín chí shuǐ,fēng dìng yān nóng pán bù qǐ。
欲折长条寄远行,想到君边已憔悴。yù zhé zhǎng tiáo jì yuǎn xíng,xiǎng dào jūn biān yǐ qiáo cuì。

石左藏挽诗二首其二

文同

昔年陪宴上岷台,一听新歌一举杯。xī nián péi yàn shàng mín tái,yī tīng xīn gē yī jǔ bēi。
此会如今嗟已矣,拟将何调寄馀哀。cǐ huì rú jīn jiē yǐ yǐ,nǐ jiāng hé diào jì yú āi。

游石门诗

文同

凌城走马过花村,先玩玉盆到石门。líng chéng zǒu mǎ guò huā cūn,xiān wán yù pén dào shí mén。
细想张良烧断处,岩前伫立欲销魂。xì xiǎng zhāng liáng shāo duàn chù,yán qián zhù lì yù xiāo hún。