古诗词

过般若寺纳凉

欧阳澈

火云亭午欲烧空,避暑联翩过梵宫。huǒ yún tíng wǔ yù shāo kōng,bì shǔ lián piān guò fàn gōng。
磬韵唤回蝴蝶梦,巾纱立破芰荷风。qìng yùn huàn huí hú dié mèng,jīn shā lì pò jì hé fēng。
竹林道客欲长往,河朔高人兴未穷。zhú lín dào kè yù zhǎng wǎng,hé shuò gāo rén xīng wèi qióng。
谁似汤休能处病,索诗吟笑慰相逢。shuí shì tāng xiū néng chù bìng,suǒ shī yín xiào wèi xiāng féng。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

游春八咏

欧阳澈

风烟触处欢无限,倒著接䍦归去晚。fēng yān chù chù huān wú xiàn,dào zhù jiē lí guī qù wǎn。
林梢璧月弄清辉,斗插山花笑而莞。lín shāo bì yuè nòng qīng huī,dòu chā shān huā xiào ér guǎn。
华堂秉烛竞飞觞,浪语清狂胜弦管。huá táng bǐng zhú jìng fēi shāng,làng yǔ qīng kuáng shèng xián guǎn。
探囊争出锦段新,灿灿珠玑光溢眼。tàn náng zhēng chū jǐn duàn xīn,càn càn zhū jī guāng yì yǎn。
181«78910111213