古诗词

世弼读白乐天放言诗仿其体依前韵作数首见寄因和答之亦仿乐天之体

欧阳澈

抟鹏休笑蓬蒿适,燕雀岂知鸿鹄游。tuán péng xiū xiào péng hāo shì,yàn què qǐ zhī hóng gǔ yóu。
颜蹠贤愚终莫域,渭泾清浊自殊流。yán zhí xián yú zhōng mò yù,wèi jīng qīng zhuó zì shū liú。
绠长方可探深井,水浅安能泛大舟。gěng zhǎng fāng kě tàn shēn jǐng,shuǐ qiǎn ān néng fàn dà zhōu。
独爱乐天吟著句,输赢待看局终头。dú ài lè tiān yín zhù jù,shū yíng dài kàn jú zhōng tóu。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

游春八咏

欧阳澈

风烟触处欢无限,倒著接䍦归去晚。fēng yān chù chù huān wú xiàn,dào zhù jiē lí guī qù wǎn。
林梢璧月弄清辉,斗插山花笑而莞。lín shāo bì yuè nòng qīng huī,dòu chā shān huā xiào ér guǎn。
华堂秉烛竞飞觞,浪语清狂胜弦管。huá táng bǐng zhú jìng fēi shāng,làng yǔ qīng kuáng shèng xián guǎn。
探囊争出锦段新,灿灿珠玑光溢眼。tàn náng zhēng chū jǐn duàn xīn,càn càn zhū jī guāng yì yǎn。
181«78910111213