古诗词

题良臣登云阁

欧阳澈

丹楹崛起拂云端,平步危梯入广寒。dān yíng jué qǐ fú yún duān,píng bù wēi tī rù guǎng hán。
脱屣伫当腾鹤驭,飞凫终拟附鹏抟。tuō xǐ zhù dāng téng hè yù,fēi fú zhōng nǐ fù péng tuán。
半天风雨凭栏咏,万里江山指掌看。bàn tiān fēng yǔ píng lán yǒng,wàn lǐ jiāng shān zhǐ zhǎng kàn。
十二楼台多胜概,惭无诗思剪裁难。shí èr lóu tái duō shèng gài,cán wú shī sī jiǎn cái nán。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

游春八咏

欧阳澈

风烟触处欢无限,倒著接䍦归去晚。fēng yān chù chù huān wú xiàn,dào zhù jiē lí guī qù wǎn。
林梢璧月弄清辉,斗插山花笑而莞。lín shāo bì yuè nòng qīng huī,dòu chā shān huā xiào ér guǎn。
华堂秉烛竞飞觞,浪语清狂胜弦管。huá táng bǐng zhú jìng fēi shāng,làng yǔ qīng kuáng shèng xián guǎn。
探囊争出锦段新,灿灿珠玑光溢眼。tàn náng zhēng chū jǐn duàn xīn,càn càn zhū jī guāng yì yǎn。
181«78910111213