古诗词

子贤同游岐原

欧阳澈

投闲结客叩禅扃,拾得林间一种清。tóu xián jié kè kòu chán jiōng,shí dé lín jiān yī zhǒng qīng。
倚杖细听黄鸟语,卷帘遥指碧云生。yǐ zhàng xì tīng huáng niǎo yǔ,juǎn lián yáo zhǐ bì yún shēng。
清风麈尾驱尘态,春露瓯心破宿酲。qīng fēng zhǔ wěi qū chén tài,chūn lù ōu xīn pò sù chéng。
便拟躬耕傅岩下,翻惭没世未留名。biàn nǐ gōng gēng fù yán xià,fān cán méi shì wèi liú míng。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

游春八咏

欧阳澈

风烟触处欢无限,倒著接䍦归去晚。fēng yān chù chù huān wú xiàn,dào zhù jiē lí guī qù wǎn。
林梢璧月弄清辉,斗插山花笑而莞。lín shāo bì yuè nòng qīng huī,dòu chā shān huā xiào ér guǎn。
华堂秉烛竞飞觞,浪语清狂胜弦管。huá táng bǐng zhú jìng fēi shāng,làng yǔ qīng kuáng shèng xián guǎn。
探囊争出锦段新,灿灿珠玑光溢眼。tàn náng zhēng chū jǐn duàn xīn,càn càn zhū jī guāng yì yǎn。
181«78910111213