古诗词

秋竹

欧阳澈

森然庭列碧琅玕,潇洒清阴透胆寒。sēn rán tíng liè bì láng gān,xiāo sǎ qīng yīn tòu dǎn hán。
落落已成栖凤实,团团俱是化龙竿。luò luò yǐ chéng qī fèng shí,tuán tuán jù shì huà lóng gān。
夜深筛月疑金碎,晓色笼烟认戟攒。yè shēn shāi yuè yí jīn suì,xiǎo sè lóng yān rèn jǐ zǎn。
劲节刚持君子操,王猷休把等闲看。jìn jié gāng chí jūn zi cāo,wáng yóu xiū bǎ děng xián kàn。

欧阳澈

名或作彻。宋抚州崇仁人,字德明。钦宗靖康初,以布衣三次上书,力陈改革弊政、安边御敌之策,未被采纳。高宗即位,徒步至行在,伏阙上书,指斥宰臣黄潜善、汪伯彦主和误国,遂与太学生陈东同时被害。有《欧阳修撰集》。 欧阳澈的作品>>

猜您喜欢

游春八咏

欧阳澈

风烟触处欢无限,倒著接䍦归去晚。fēng yān chù chù huān wú xiàn,dào zhù jiē lí guī qù wǎn。
林梢璧月弄清辉,斗插山花笑而莞。lín shāo bì yuè nòng qīng huī,dòu chā shān huā xiào ér guǎn。
华堂秉烛竞飞觞,浪语清狂胜弦管。huá táng bǐng zhú jìng fēi shāng,làng yǔ qīng kuáng shèng xián guǎn。
探囊争出锦段新,灿灿珠玑光溢眼。tàn náng zhēng chū jǐn duàn xīn,càn càn zhū jī guāng yì yǎn。
181«78910111213