古诗词

用韵谢前人

文天祥

兹游良邂逅,吾道未逶迟。zī yóu liáng xiè hòu,wú dào wèi wēi chí。
斗野横双剑,牛津直两旗。dòu yě héng shuāng jiàn,niú jīn zhí liǎng qí。
此风应小住,明日便相思。cǐ fēng yīng xiǎo zhù,míng rì biàn xiāng sī。
输与君家近,扶桑五色曦。shū yǔ jūn jiā jìn,fú sāng wǔ sè xī。
文天祥

文天祥

文天祥(1236.6.6-1283.1.9),字履善,又字宋瑞,自号文山,浮休道人。汉族,吉州庐陵(今江西吉安县)人,南宋末大臣,文学家,民族英雄。宝祐四年(1256年)进士,官到右丞相兼枢密史。被派往元军的军营中谈判,被扣留。后脱险经高邮嵇庄到泰县塘湾,由南通南归,坚持抗元。祥光元年(1278年)兵败被张弘范俘虏,在狱中坚持斗争三年多,后在柴市从容就义。著有《过零丁洋》、《文山诗集》、《指南录》、《指南后录》、《正气歌》等作品。 文天祥的作品>>

猜您喜欢

泰和

文天祥

书生曾拥碧油幢,耻与群儿共竖降。shū shēng céng yōng bì yóu chuáng,chǐ yǔ qún ér gòng shù jiàng。
汉节几回登快阁,楚囚今度过澄江。hàn jié jǐ huí dēng kuài gé,chǔ qiú jīn dù guò chéng jiāng。
丹心不改君臣谊,清泪难忘父母邦。dān xīn bù gǎi jūn chén yì,qīng lèi nán wàng fù mǔ bāng。
惟有乡人知我瘦,下帷绝粒坐蓬窗。wéi yǒu xiāng rén zhī wǒ shòu,xià wéi jué lì zuò péng chuāng。

苍然亭

文天祥

风打船头系夕阳,亭前老子旧胡床。fēng dǎ chuán tóu xì xī yáng,tíng qián lǎo zi jiù hú chuáng。
青牛过去关山动,白鹤归来城郭荒。qīng niú guò qù guān shān dòng,bái hè guī lái chéng guō huāng。
忠节风流落尘土,英雄遗恨满沧浪。zhōng jié fēng liú luò chén tǔ,yīng xióng yí hèn mǎn cāng làng。
故园水月应无恙,江上新松几许长。gù yuán shuǐ yuè yīng wú yàng,jiāng shàng xīn sōng jǐ xǔ zhǎng。

隆兴府

文天祥

半生几度此登临,流落而今雪满簪。bàn shēng jǐ dù cǐ dēng lín,liú luò ér jīn xuě mǎn zān。
南浦不知春已晚,西山但觉日初阴。nán pǔ bù zhī chūn yǐ wǎn,xī shān dàn jué rì chū yīn。
谁怜龟鹤千年语,空负鹏鹍万里心。shuí lián guī hè qiān nián yǔ,kōng fù péng kūn wàn lǐ xīn。
无限故人帘雨外,夜深如有广陵音。wú xiàn gù rén lián yǔ wài,yè shēn rú yǒu guǎng líng yīn。

金陵驿二首·其一

文天祥

草合离宫转夕晖,孤云飘泊复何依。cǎo hé lí gōng zhuǎn xī huī,gū yún piāo pō fù hé yī。
山河风景元无异,城郭人民半已非。shān hé fēng jǐng yuán wú yì,chéng guō rén mín bàn yǐ fēi。
满地芦花和我老,旧家燕子傍谁飞。mǎn dì lú huā hé wǒ lǎo,jiù jiā yàn zi bàng shuí fēi。
从今别却江南路,化作啼鹃带血归。cóng jīn bié què jiāng nán lù,huà zuò tí juān dài xuè guī。

金陵驿二首·其二

文天祥

万里金瓯失壮图,衮衣颠倒落泥涂。wàn lǐ jīn ōu shī zhuàng tú,gǔn yī diān dào luò ní tú。
空流杜宇声中血,半脱骊龙颔下须。kōng liú dù yǔ shēng zhōng xuè,bàn tuō lí lóng hàn xià xū。
老去秋风吹我恶,梦回寒月照人孤。lǎo qù qiū fēng chuī wǒ è,mèng huí hán yuè zhào rén gū。
千年成败俱尘土,消得人间说丈夫。qiān nián chéng bài jù chén tǔ,xiāo dé rén jiān shuō zhàng fū。

早秋

文天祥

只影飘零天一涯,千秋摇落欲何之。zhǐ yǐng piāo líng tiān yī yá,qiān qiū yáo luò yù hé zhī。
朝看带缓方嫌瘦,夜怯衾单始觉衰。cháo kàn dài huǎn fāng xián shòu,yè qiè qīn dān shǐ jué shuāi。
眼里游从惊死别,梦中儿女慰生离。yǎn lǐ yóu cóng jīng sǐ bié,mèng zhōng ér nǚ wèi shēng lí。
六朝无限江山在,搔首斜阳独立时。liù cháo wú xiàn jiāng shān zài,sāo shǒu xié yáng dú lì shí。

睡起

文天祥

空堂孤影起闻鸡,风起高楼鼓角悲。kōng táng gū yǐng qǐ wén jī,fēng qǐ gāo lóu gǔ jiǎo bēi。
江海无情游子倦,岁年如梦美人迟。jiāng hǎi wú qíng yóu zi juàn,suì nián rú mèng měi rén chí。
平生管鲍成何事,千古夷齐在一时。píng shēng guǎn bào chéng hé shì,qiān gǔ yí qí zài yī shí。
坐久日斜庭木落,浮云灭没漏朝曦。zuò jiǔ rì xié tíng mù luò,fú yún miè méi lòu cháo xī。

中秋

文天祥

不教收骨瘴江边,驱向胡沙著去鞭。bù jiào shōu gǔ zhàng jiāng biān,qū xiàng hú shā zhù qù biān。
旧夺宫袍空独步,新餐官饭饱孤眠。jiù duó gōng páo kōng dú bù,xīn cān guān fàn bǎo gū mián。
客程恰与秋天半,人影何如月倍圆。kè chéng qià yǔ qiū tiān bàn,rén yǐng hé rú yuè bèi yuán。
犹是江南佳丽地,徘徊把酒看苍天。yóu shì jiāng nán jiā lì dì,pái huái bǎ jiǔ kàn cāng tiān。

和中斋韵

文天祥

功业飘零五丈原,如今局促傍谁辕。gōng yè piāo líng wǔ zhàng yuán,rú jīn jú cù bàng shuí yuán。
俯首北去明妃泪,啼血南飞望帝魂。fǔ shǒu běi qù míng fēi lèi,tí xuè nán fēi wàng dì hún。
骨肉凋残唯我在,形容变尽只声存。gǔ ròu diāo cán wéi wǒ zài,xíng róng biàn jǐn zhǐ shēng cún。
洪流千古英雄恨,兰作行舟柳作樊。hóng liú qiān gǔ yīng xióng hèn,lán zuò xíng zhōu liǔ zuò fán。

和中斋韵

文天祥

见说黄沙接五原,飘零只影向南辕。jiàn shuō huáng shā jiē wǔ yuán,piāo líng zhǐ yǐng xiàng nán yuán。
江山有恨销人骨,风雨无情断客魂。jiāng shān yǒu hèn xiāo rén gǔ,fēng yǔ wú qíng duàn kè hún。
泪似空花千点落,鬓如硕果数根存。lèi shì kōng huā qiān diǎn luò,bìn rú shuò guǒ shù gēn cún。
肉飞不起真堪叹,江水为笼海作樊。ròu fēi bù qǐ zhēn kān tàn,jiāng shuǐ wèi lóng hǎi zuò fán。

和友人

文天祥

落落南冠过故都,近来我意亦忘吾。luò luò nán guān guò gù dōu,jìn lái wǒ yì yì wàng wú。
骑来驿马身如寄,遣去家书字亦无。qí lái yì mǎ shēn rú jì,qiǎn qù jiā shū zì yì wú。
景伯未囚先立后,嵇康纵死不为孤。jǐng bó wèi qiú xiān lì hòu,jī kāng zòng sǐ bù wèi gū。
江南只有归来梦,休问田园芜不芜。jiāng nán zhǐ yǒu guī lái mèng,xiū wèn tián yuán wú bù wú。

行宫

文天祥

十里宫墙一聚尘,天津晚过客愁新。shí lǐ gōng qiáng yī jù chén,tiān jīn wǎn guò kè chóu xīn。
花啼杜宇归来血,树挂苍龙脱去鳞。huā tí dù yǔ guī lái xuè,shù guà cāng lóng tuō qù lín。
福德傥存终有晋,秣陵未改已无秦。fú dé tǎng cún zhōng yǒu jìn,mò líng wèi gǎi yǐ wú qín。
秋风禾黍空南北,见说铜驼会笑人。qiū fēng hé shǔ kōng nán běi,jiàn shuō tóng tuó huì xiào rén。

行宫

文天祥

怪底秦淮一水长,几多客泪洒斜阳。guài dǐ qín huái yī shuǐ zhǎng,jǐ duō kè lèi sǎ xié yáng。
江流本是限南北,地气何曾减帝王。jiāng liú běn shì xiàn nán běi,dì qì hé céng jiǎn dì wáng。
台沼渐荒基历落,莺花犹在意凄凉。tái zhǎo jiàn huāng jī lì luò,yīng huā yóu zài yì qī liáng。
青天毕竟有情否,旧月东来失女墙。qīng tiān bì jìng yǒu qíng fǒu,jiù yuè dōng lái shī nǚ qiáng。

五月二日生朝

文天祥

北风吹满楚冠尘,笑捧蟠桃梦里春。běi fēng chuī mǎn chǔ guān chén,xiào pěng pán táo mèng lǐ chūn。
几岁已无笼鸽客,去年犹有送羊人。jǐ suì yǐ wú lóng gē kè,qù nián yóu yǒu sòng yáng rén。
江山如许非吾土,宇宙柰何多此身。jiāng shān rú xǔ fēi wú tǔ,yǔ zhòu nài hé duō cǐ shēn。
不灭不生在何许,静中聊且养吾真。bù miè bù shēng zài hé xǔ,jìng zhōng liáo qiě yǎng wú zhēn。

上巳

文天祥

昔自长淮树去帆,今从燕蓟眺东南。xī zì zhǎng huái shù qù fān,jīn cóng yàn jì tiào dōng nán。
泥沙一命九分九,风雨六年三月三。ní shā yī mìng jiǔ fēn jiǔ,fēng yǔ liù nián sān yuè sān。
地下故人那可作,天涯游子竟何堪。dì xià gù rén nà kě zuò,tiān yá yóu zi jìng hé kān。
便从饿死伤迟暮,面对西山已发惭。biàn cóng è sǐ shāng chí mù,miàn duì xī shān yǐ fā cán。