古诗词

五月十七夜大雨歌

文天祥

去年五月望,流水满一房。qù nián wǔ yuè wàng,liú shuǐ mǎn yī fáng。
今年后三夕,大雨复没床。jīn nián hòu sān xī,dà yǔ fù méi chuáng。
我辞江海来,中原路茫茫。wǒ cí jiāng hǎi lái,zhōng yuán lù máng máng。
舟楫不复见,车马驰康庄。zhōu jí bù fù jiàn,chē mǎ chí kāng zhuāng。
矧居圜土中,得水犹得浆。shěn jū huán tǔ zhōng,dé shuǐ yóu dé jiāng。
忽如巨石浸,仓卒殊彷徨。hū rú jù shí jìn,cāng zú shū páng huáng。
明星尚未启,大风方发狂。míng xīng shàng wèi qǐ,dà fēng fāng fā kuáng。
叫呼人不应,宛转水中央。jiào hū rén bù yīng,wǎn zhuǎn shuǐ zhōng yāng。
壁下有水穴,群鼠走踉蹡。bì xià yǒu shuǐ xué,qún shǔ zǒu liáng qiāng。
或如鱼泼剌,垫溺无所藏。huò rú yú pō lá,diàn nì wú suǒ cáng。
周身莫如物,患至不得防。zhōu shēn mò rú wù,huàn zhì bù dé fáng。
业为世间人,何处逃祸殃。yè wèi shì jiān rén,hé chù táo huò yāng。
朝来辟沟道,宛如决陂塘。cháo lái pì gōu dào,wǎn rú jué bēi táng。
尽室泥泞涂,化为糜烂场。jǐn shì ní nìng tú,huà wèi mí làn chǎng。
炎蒸迫其上,臭腐薰其傍。yán zhēng pò qí shàng,chòu fǔ xūn qí bàng。
恶气所侵薄,疫疠何可当。è qì suǒ qīn báo,yì lì hé kě dāng。
楚囚欲何之,寝食此一方。chǔ qiú yù hé zhī,qǐn shí cǐ yī fāng。
羁栖无复望,坐待仆且僵。jī qī wú fù wàng,zuò dài pū qiě jiāng。
乾坤莽空阔,何为此凉凉。qián kūn mǎng kōng kuò,hé wèi cǐ liáng liáng。
达人识义命,此事关纲常。dá rén shí yì mìng,cǐ shì guān gāng cháng。
万物方焦枯,皇皇祷穹苍。wàn wù fāng jiāo kū,huáng huáng dǎo qióng cāng。
上帝实好生,夜半下龙章。shàng dì shí hǎo shēng,yè bàn xià lóng zhāng。
但愿天下人,家家足稻粱。dàn yuàn tiān xià rén,jiā jiā zú dào liáng。
我命浑小事,我死庸何伤。wǒ mìng hún xiǎo shì,wǒ sǐ yōng hé shāng。
文天祥

文天祥

文天祥(1236.6.6-1283.1.9),字履善,又字宋瑞,自号文山,浮休道人。汉族,吉州庐陵(今江西吉安县)人,南宋末大臣,文学家,民族英雄。宝祐四年(1256年)进士,官到右丞相兼枢密史。被派往元军的军营中谈判,被扣留。后脱险经高邮嵇庄到泰县塘湾,由南通南归,坚持抗元。祥光元年(1278年)兵败被张弘范俘虏,在狱中坚持斗争三年多,后在柴市从容就义。著有《过零丁洋》、《文山诗集》、《指南录》、《指南后录》、《正气歌》等作品。 文天祥的作品>>

猜您喜欢

己卯十月一日至燕越五日罹狴犴有感而赋其八

文天祥

风雪重门老楚囚,梦回长夜意悠悠。fēng xuě zhòng mén lǎo chǔ qiú,mèng huí zhǎng yè yì yōu yōu。
熊鱼自古无双得,鹄雀如何可共谋。xióng yú zì gǔ wú shuāng dé,gǔ què rú hé kě gòng móu。
万里山河真堕甑,一家妻子枉填沟。wàn lǐ shān hé zhēn duò zèng,yī jiā qī zi wǎng tián gōu。
儿时爱读忠臣传,不谓身当百六秋。ér shí ài dú zhōng chén chuán,bù wèi shēn dāng bǎi liù qiū。

己卯十月一日至燕越五日罹狴犴有感而赋其八

文天祥

听著啼鹃泪满襟,国亡家破见忠臣。tīng zhù tí juān lèi mǎn jīn,guó wáng jiā pò jiàn zhōng chén。
关河历落三生梦,风雪飘零万死身。guān hé lì luò sān shēng mèng,fēng xuě piāo líng wàn sǐ shēn。
丞相岂能堪狱吏,故侯安得作园人。chéng xiāng qǐ néng kān yù lì,gù hóu ān dé zuò yuán rén。
神农虞夏吾谁适,回首西山继绝尘。shén nóng yú xià wú shuí shì,huí shǒu xī shān jì jué chén。

己卯十月一日至燕越五日罹狴犴有感而赋其八

文天祥

珙璧衣冠十六传,更无一士死君前。gǒng bì yī guān shí liù chuán,gèng wú yī shì sǐ jūn qián。
自惭重赵非九鼎,犹幸延韩更数年。zì cán zhòng zhào fēi jiǔ dǐng,yóu xìng yán hán gèng shù nián。
孟博囊头真自爱,杲卿钩舌要谁怜。mèng bó náng tóu zhēn zì ài,gǎo qīng gōu shé yào shuí lián。
人间信有纲常在,万古西山皎月悬。rén jiān xìn yǒu gāng cháng zài,wàn gǔ xī shān jiǎo yuè xuán。

十二月二十日作

文天祥

家国哀千古,星霜忽一周。jiā guó āi qiān gǔ,xīng shuāng hū yī zhōu。
黄沙漫故道,白骨委荒丘。huáng shā màn gù dào,bái gǔ wěi huāng qiū。
许远死何晚,李陵生自羞。xǔ yuǎn sǐ hé wǎn,lǐ líng shēng zì xiū。
南来冠不改,吾且任吾囚。nán lái guān bù gǎi,wú qiě rèn wú qiú。

二十四日

文天祥

壮心负光岳,病质落幽燕。zhuàng xīn fù guāng yuè,bìng zhì luò yōu yàn。
春节前三日,江乡正小年。chūn jié qián sān rì,jiāng xiāng zhèng xiǎo nián。
岁时如有水,风俗不同天。suì shí rú yǒu shuǐ,fēng sú bù tóng tiān。
家庙荒苔滑,谁人烧纸钱。jiā miào huāng tái huá,shuí rén shāo zhǐ qián。

岁祝犁单阏月赤奋若日焉逢涒滩遇异人指示以大光明正法于是死生脱然若遗矣作五言八句

文天祥

谁知真患难,忽悟大光明。shuí zhī zhēn huàn nán,hū wù dà guāng míng。
日出云俱静,风消水自平。rì chū yún jù jìng,fēng xiāo shuǐ zì píng。
功名几灭性,忠孝大劳生。gōng míng jǐ miè xìng,zhōng xiào dà láo shēng。
天下惟豪杰,神仙立地成。tiān xià wéi háo jié,shén xiān lì dì chéng。

元日

文天祥

铁马风尘暗,金龙日月新。tiě mǎ fēng chén àn,jīn lóng rì yuè xīn。
衣冠怀故国,鼓角泣离人。yī guān huái gù guó,gǔ jiǎo qì lí rén。
自分流年晚,不妨吾道春。zì fēn liú nián wǎn,bù fáng wú dào chūn。
方来有千载,儿女枉悲辛。fāng lái yǒu qiān zài,ér nǚ wǎng bēi xīn。

读史

文天祥

自古英雄士,还为薄命人。zì gǔ yīng xióng shì,hái wèi báo mìng rén。
孔明登四十,韩信过三旬。kǒng míng dēng sì shí,hán xìn guò sān xún。
壮志摧龙虎,高词泣鬼神。zhuàng zhì cuī lóng hǔ,gāo cí qì guǐ shén。
一朝事千古,何用怨青春。yī cháo shì qiān gǔ,hé yòng yuàn qīng chūn。

感伤

文天祥

家国伤冰泮,妻孥叹陆沉。jiā guó shāng bīng pàn,qī nú tàn lù chén。
半生遭万劫,一落下千寻。bàn shēng zāo wàn jié,yī luò xià qiān xún。
各任汝曹命,那知吾辈心。gè rèn rǔ cáo mìng,nà zhī wú bèi xīn。
人谁无骨肉,恨与海俱深。rén shuí wú gǔ ròu,hèn yǔ hǎi jù shēn。

见艾有感

文天祥

过眼惊初夏,回头忆晚春。guò yǎn jīng chū xià,huí tóu yì wǎn chūn。
已怜花结子,又见艾为人。yǐ lián huā jié zi,yòu jiàn ài wèi rén。
故国丹心老,中原白发新。gù guó dān xīn lǎo,zhōng yuán bái fā xīn。
灵修那解化,清梦楚江滨。líng xiū nà jiě huà,qīng mèng chǔ jiāng bīn。

自遣

文天祥

诗馀眠白日,饮后坐清风。shī yú mián bái rì,yǐn hòu zuò qīng fēng。
万事乘除里,平生宠辱中。wàn shì chéng chú lǐ,píng shēng chǒng rǔ zhōng。
心无随境变,意自与天通。xīn wú suí jìng biàn,yì zì yǔ tiān tōng。
莫笑邯郸梦,惺惺更是空。mò xiào hán dān mèng,xīng xīng gèng shì kōng。

自述

文天祥

赤舄登黄道,朱旗上紫垣。chì xì dēng huáng dào,zhū qí shàng zǐ yuán。
有心扶日月,无力报乾坤。yǒu xīn fú rì yuè,wú lì bào qián kūn。
往事飞鸿渺,新愁落照昏。wǎng shì fēi hóng miǎo,xīn chóu luò zhào hūn。
千年沧海上,精卫是吾魂。qiān nián cāng hǎi shàng,jīng wèi shì wú hún。

不睡

文天祥

终夕起推枕,五更闻打钟。zhōng xī qǐ tuī zhěn,wǔ gèng wén dǎ zhōng。
精神入朱鸟,形影落卢龙。jīng shén rù zhū niǎo,xíng yǐng luò lú lóng。
弭节蓬莱岛,扬旗太华峰。mǐ jié péng lái dǎo,yáng qí tài huá fēng。
奔驰竟何事,回首谢乔松。bēn chí jìng hé shì,huí shǒu xiè qiáo sōng。

七夕

文天祥

大地风尘恶,长天岁月奔。dà dì fēng chén è,zhǎng tiān suì yuè bēn。
忧来浑是感,梦破与谁言。yōu lái hún shì gǎn,mèng pò yǔ shuí yán。
缑鹤空回首,河牛暗断魂。gōu hè kōng huí shǒu,hé niú àn duàn hún。
吾今拙又拙,无复问天孙。wú jīn zhuō yòu zhuō,wú fù wèn tiān sūn。

感怀

文天祥

去岁趋燕路,今晨发楚津。qù suì qū yàn lù,jīn chén fā chǔ jīn。
浪名千里客,剩作一年人。làng míng qiān lǐ kè,shèng zuò yī nián rén。
镜里秋容别,灯前暮影亲。jìng lǐ qiū róng bié,dēng qián mù yǐng qīn。
鲁连疑未死,聊用托芳尘。lǔ lián yí wèi sǐ,liáo yòng tuō fāng chén。