古诗词

生日

文天祥

忆昔闲居日,端二逢始生。yì xī xián jū rì,duān èr féng shǐ shēng。
升堂拜亲寿,抠衣接宾荣。shēng táng bài qīn shòu,kōu yī jiē bīn róng。
载酒出郊去,江花相送迎。zài jiǔ chū jiāo qù,jiāng huā xiāng sòng yíng。
诗歌和盈轴,铿戛金石声。shī gē hé yíng zhóu,kēng jiá jīn shí shēng。
于时果何时,朝野方休明。yú shí guǒ hé shí,cháo yě fāng xiū míng。
人生足自乐,帝力无能名。rén shēng zú zì lè,dì lì wú néng míng。
譬如江海鱼,与水俱忘情。pì rú jiāng hǎi yú,yǔ shuǐ jù wàng qíng。
讵知君父恩,天地同生成。jù zhī jūn fù ēn,tiān dì tóng shēng chéng。
旄头忽堕地,氛雾迷三精。máo tóu hū duò dì,fēn wù mí sān jīng。
黄屋朔风卷,园林杀气平。huáng wū shuò fēng juǎn,yuán lín shā qì píng。
四海靡所骋,三年老于行。sì hǎi mí suǒ chěng,sān nián lǎo yú xíng。
宾僚半荡覆,妻子同飘零。bīn liáo bàn dàng fù,qī zi tóng piāo líng。
无几哭慈母,有顷遭溃兵。wú jǐ kū cí mǔ,yǒu qǐng zāo kuì bīng。
束兵献穹帐,囚首送空囹。shù bīng xiàn qióng zhàng,qiú shǒu sòng kōng líng。
痛甚衣冠烈,甘于鼎镬烹。tòng shén yī guān liè,gān yú dǐng huò pēng。
死生久已定,宠辱安足惊。sǐ shēng jiǔ yǐ dìng,chǒng rǔ ān zú jīng。
不图坐罗网,四见槐云青。bù tú zuò luó wǎng,sì jiàn huái yún qīng。
朱颜日复少,玄发益以星。zhū yán rì fù shǎo,xuán fā yì yǐ xīng。
往事真蕉鹿,浮名一草萤。wǎng shì zhēn jiāo lù,fú míng yī cǎo yíng。
牢愁写玄语,初度感骚经。láo chóu xiě xuán yǔ,chū dù gǎn sāo jīng。
朝登蓬莱门,暮涉芙蓉城。cháo dēng péng lái mén,mù shè fú róng chéng。
忽复临故国,摇摇我心旌。hū fù lín gù guó,yáo yáo wǒ xīn jīng。
想见家下人,念我涕为倾。xiǎng jiàn jiā xià rén,niàn wǒ tì wèi qīng。
交朋说畴昔,惆怅鸡豚盟。jiāo péng shuō chóu xī,chóu chàng jī tún méng。
空花从何来,为吾舞娉婷。kōng huā cóng hé lái,wèi wú wǔ pīng tíng。
莫道无人歌,时鸟不可听。mò dào wú rén gē,shí niǎo bù kě tīng。
达人贵知命,俗士空劳形。dá rén guì zhī mìng,sú shì kōng láo xíng。
吾生复安适,拄颊观苍冥。wú shēng fù ān shì,zhǔ jiá guān cāng míng。
文天祥

文天祥

文天祥(1236.6.6-1283.1.9),字履善,又字宋瑞,自号文山,浮休道人。汉族,吉州庐陵(今江西吉安县)人,南宋末大臣,文学家,民族英雄。宝祐四年(1256年)进士,官到右丞相兼枢密史。被派往元军的军营中谈判,被扣留。后脱险经高邮嵇庄到泰县塘湾,由南通南归,坚持抗元。祥光元年(1278年)兵败被张弘范俘虏,在狱中坚持斗争三年多,后在柴市从容就义。著有《过零丁洋》、《文山诗集》、《指南录》、《指南后录》、《正气歌》等作品。 文天祥的作品>>

猜您喜欢

发高沙

文天祥

城子河边委乱尸,河阴血肉更稀微。chéng zi hé biān wěi luàn shī,hé yīn xuè ròu gèng xī wēi。
太行南北燕山外,多少游魂逐马蹄。tài xíng nán běi yàn shān wài,duō shǎo yóu hún zhú mǎ tí。

发高沙

文天祥

一日经行白骨堆,中流失柁为心摧。yī rì jīng xíng bái gǔ duī,zhōng liú shī duò wèi xīn cuī。
海陵棹子长狼顾,水有船来步马来。hǎi líng zhào zi zhǎng láng gù,shuǐ yǒu chuán lái bù mǎ lái。

发高沙

文天祥

小泊稽庄月正弦,庄官惊问是何船。xiǎo pō jī zhuāng yuè zhèng xián,zhuāng guān jīng wèn shì hé chuán。
今朝哨马湾头出,正在青山大路边。jīn cháo shào mǎ wān tóu chū,zhèng zài qīng shān dà lù biān。

旅怀

文天祥

北去通州号畏途,固应孝子为回车。běi qù tōng zhōu hào wèi tú,gù yīng xiào zi wèi huí chē。
海陵若也容羁客,剩买菰蒲且寄居。hǎi líng ruò yě róng jī kè,shèng mǎi gū pú qiě jì jū。

旅怀

文天祥

天地虽宽靡所容,长淮谁是主人翁。tiān dì suī kuān mí suǒ róng,zhǎng huái shuí shì zhǔ rén wēng。
江南父老还相念,只欠一帆东海风。jiāng nán fù lǎo hái xiāng niàn,zhǐ qiàn yī fān dōng hǎi fēng。

旅怀

文天祥

昨夜分明梦到家,飘飖依旧客天涯。zuó yè fēn míng mèng dào jiā,piāo yáo yī jiù kè tiān yá。
故园门掩东风老,无限杜鹃啼落花。gù yuán mén yǎn dōng fēng lǎo,wú xiàn dù juān tí luò huā。

怀则堂实堂

文天祥

白头北使驾双鞯,沙阔天长泪晓烟。bái tóu běi shǐ jià shuāng jiān,shā kuò tiān zhǎng lèi xiǎo yān。
中夜想应发深省,故人南北地行仙。zhōng yè xiǎng yīng fā shēn shěng,gù rén nán běi dì xíng xiān。

声苦

文天祥

万死奔波落一生,飘零淮海命何轻。wàn sǐ bēn bō luò yī shēng,piāo líng huái hǎi mìng hé qīng。
近来学得赵清献,叫苦时时数十声。jìn lái xué dé zhào qīng xiàn,jiào kǔ shí shí shù shí shēng。

发海陵

文天祥

自海陵来向海安,分明如渡鬼门关。zì hǎi líng lái xiàng hǎi ān,fēn míng rú dù guǐ mén guān。
若将九折回车看,倦鸟何年可得还。ruò jiāng jiǔ zhé huí chē kàn,juàn niǎo hé nián kě dé hái。

闻马

文天祥

过海安来柰若何,舟人去后马临河。guò hǎi ān lái nài ruò hé,zhōu rén qù hòu mǎ lín hé。
若非神物扶忠直,世上未应侥幸多。ruò fēi shén wù fú zhōng zhí,shì shàng wèi yīng jiǎo xìng duō。

如皋

文天祥

雄狐假虎之林皋,河水腥风接海涛。xióng hú jiǎ hǔ zhī lín gāo,hé shuǐ xīng fēng jiē hǎi tāo。
行客不知身世险,一窗春梦送轻舠。xíng kè bù zhī shēn shì xiǎn,yī chuāng chūn mèng sòng qīng dāo。

闻谍

文天祥

北来追骑满江滨,那更元戎按剑嗔。běi lái zhuī qí mǎn jiāng bīn,nà gèng yuán róng àn jiàn chēn。
不是神明扶正直,淮头何处可安身。bù shì shén míng fú zhèng zhí,huái tóu hé chù kě ān shēn。

怀扬通州

文天祥

江波无柰暮云阴,一片朝宗只此心。jiāng bō wú nài mù yún yīn,yī piàn cháo zōng zhǐ cǐ xīn。
今日海头觅船去,始知百炼是精金。jīn rì hǎi tóu mì chuán qù,shǐ zhī bǎi liàn shì jīng jīn。

怀扬通州

文天祥

唤渡江沙眼欲枯,羁臣中道落崎岖。huàn dù jiāng shā yǎn yù kū,jī chén zhōng dào luò qí qū。
乘船不管千金购,渔父真成大丈夫。chéng chuán bù guǎn qiān jīn gòu,yú fù zhēn chéng dà zhàng fū。

怀扬通州

文天祥

范叔西来变姓名,绨袍曾感故人情。fàn shū xī lái biàn xìng míng,tí páo céng gǎn gù rén qíng。
而今未识春风面,倾盖江湖话一生。ér jīn wèi shí chūn fēng miàn,qīng gài jiāng hú huà yī shēng。