古诗词

哭母大祥

文天祥

前年惠州哭母敛,去年邳州哭母期。qián nián huì zhōu kū mǔ liǎn,qù nián pī zhōu kū mǔ qī。
今年飘泊在何处,燕山狱里菊花时。jīn nián piāo pō zài hé chù,yàn shān yù lǐ jú huā shí。
哀哀黄花如昨日,两度星周俄箭疾。āi āi huáng huā rú zuó rì,liǎng dù xīng zhōu é jiàn jí。
人间送死一大事,生儿富贵不得力。rén jiān sòng sǐ yī dà shì,shēng ér fù guì bù dé lì。
只今谁人守坟墓,零落瘴乡一堆土。zhǐ jīn shuí rén shǒu fén mù,líng luò zhàng xiāng yī duī tǔ。
大儿狼狈勿复道,下有二儿并二女。dà ér láng bèi wù fù dào,xià yǒu èr ér bìng èr nǚ。
一儿一女亦在燕,佛庐设供捐金钱。yī ér yī nǚ yì zài yàn,fú lú shè gōng juān jīn qián。
一儿一女家下祭,病脱麻衣日晏眠。yī ér yī nǚ jiā xià jì,bìng tuō má yī rì yàn mián。
夜来好梦归故国,忽然海上见颜色。yè lái hǎo mèng guī gù guó,hū rán hǎi shàng jiàn yán sè。
一声鸡叫泪满床,化为清血衣裳湿。yī shēng jī jiào lèi mǎn chuáng,huà wèi qīng xuè yī shang shī。
当年嫠纬意谓何,亲曾抚我夜枕戈。dāng nián lí wěi yì wèi hé,qīn céng fǔ wǒ yè zhěn gē。
古来全忠不全孝,世事至此甘滂沱。gǔ lái quán zhōng bù quán xiào,shì shì zhì cǐ gān pāng tuó。
夫人开国分齐魏,生荣死哀送天地。fū rén kāi guó fēn qí wèi,shēng róng sǐ āi sòng tiān dì。
悠悠国破与家亡,平生无憾惟此事。yōu yōu guó pò yǔ jiā wáng,píng shēng wú hàn wéi cǐ shì。
二郎已作门户谋,江南葬母麦满舟。èr láng yǐ zuò mén hù móu,jiāng nán zàng mǔ mài mǎn zhōu。
不知何日归兄骨,狐死犹应正首丘。bù zhī hé rì guī xiōng gǔ,hú sǐ yóu yīng zhèng shǒu qiū。
文天祥

文天祥

文天祥(1236.6.6-1283.1.9),字履善,又字宋瑞,自号文山,浮休道人。汉族,吉州庐陵(今江西吉安县)人,南宋末大臣,文学家,民族英雄。宝祐四年(1256年)进士,官到右丞相兼枢密史。被派往元军的军营中谈判,被扣留。后脱险经高邮嵇庄到泰县塘湾,由南通南归,坚持抗元。祥光元年(1278年)兵败被张弘范俘虏,在狱中坚持斗争三年多,后在柴市从容就义。著有《过零丁洋》、《文山诗集》、《指南录》、《指南后录》、《正气歌》等作品。 文天祥的作品>>

猜您喜欢

出真州

文天祥

荒郊下马问何之,死活元来任便宜。huāng jiāo xià mǎ wèn hé zhī,sǐ huó yuán lái rèn biàn yí。
不是白兵生眼孔,一团冤血有谁知。bù shì bái bīng shēng yǎn kǒng,yī tuán yuān xuè yǒu shuí zhī。

出真州

文天祥

戎衣啧啧叹忠臣,为说城头不识人。róng yī zé zé tàn zhōng chén,wèi shuō chéng tóu bù shí rén。
押出相公州界去,真州城里榜安民。yā chū xiāng gōng zhōu jiè qù,zhēn zhōu chéng lǐ bǎng ān mín。

出真州

文天祥

有客仓皇欲赴壕,一行性命等鸿毛。yǒu kè cāng huáng yù fù háo,yī xíng xìng mìng děng hóng máo。
白兵送我扬州去,惟恐北军来捉逃。bái bīng sòng wǒ yáng zhōu qù,wéi kǒng běi jūn lái zhuō táo。

出真州

文天祥

瓜洲相望隔山椒,烟树光中扬子桥。guā zhōu xiāng wàng gé shān jiāo,yān shù guāng zhōng yáng zi qiáo。
夜静衔枚莫轻语,草间惟恐有鸱鸮。yè jìng xián méi mò qīng yǔ,cǎo jiān wéi kǒng yǒu chī xiāo。

出真州

文天祥

真州送骏已回城,暗里依随马垛行。zhēn zhōu sòng jùn yǐ huí chéng,àn lǐ yī suí mǎ duǒ xíng。
一阵西州三十里,摘星楼下打初更。yī zhèn xī zhōu sān shí lǐ,zhāi xīng lóu xià dǎ chū gèng。

至扬州

文天祥

此庙何神三十郎,问郎行客忒琅珰。cǐ miào hé shén sān shí láng,wèn láng xíng kè tè láng dāng。
荒阶枕籍无人问,风露满堂清夜长。huāng jiē zhěn jí wú rén wèn,fēng lù mǎn táng qīng yè zhǎng。

至扬州

文天祥

谯鼓鼕鼕入四更,行行三五入西城。qiáo gǔ dōng dōng rù sì gèng,xíng xíng sān wǔ rù xī chéng。
隔壕喝问无人应,怕恐人来捉眼生。gé háo hē wèn wú rén yīng,pà kǒng rén lái zhuō yǎn shēng。

至扬州

文天祥

怅怅乾坤靡所之,平山风露夜何其。chàng chàng qián kūn mí suǒ zhī,píng shān fēng lù yè hé qí。
翁翁岂有甘心事,何故高楼鼓角悲。wēng wēng qǐ yǒu gān xīn shì,hé gù gāo lóu gǔ jiǎo bēi。

至扬州

文天祥

城上兜鍪按剑看,四郊胡骑绕团团。chéng shàng dōu móu àn jiàn kàn,sì jiāo hú qí rào tuán tuán。
平生不解杨朱泣,到此方知进退难。píng shēng bù jiě yáng zhū qì,dào cǐ fāng zhī jìn tuì nán。

至扬州

文天祥

吾戴吾头向广陵,仰天无告可怜生。wú dài wú tóu xiàng guǎng líng,yǎng tiān wú gào kě lián shēng。
争如负命投东海,犹会乘风近玉京。zhēng rú fù mìng tóu dōng hǎi,yóu huì chéng fēng jìn yù jīng。

至扬州

文天祥

海云渺渺楚天头,满路胡尘不自由。hǎi yún miǎo miǎo chǔ tiān tóu,mǎn lù hú chén bù zì yóu。
若使一朝俘上去,不如制命死扬州。ruò shǐ yī cháo fú shàng qù,bù rú zhì mìng sǐ yáng zhōu。

至扬州

文天祥

路傍邂逅卖柴人,为说高沙可问津。lù bàng xiè hòu mài chái rén,wèi shuō gāo shā kě wèn jīn。
此去侬家三十里,山坳聊可避风尘。cǐ qù nóng jiā sān shí lǐ,shān ào liáo kě bì fēng chén。

至扬州

文天祥

且行且止正依违,仿佛长空曙影微。qiě xíng qiě zhǐ zhèng yī wéi,fǎng fú zhǎng kōng shǔ yǐng wēi。
从者仓皇心绪急,各持议论泣牵衣。cóng zhě cāng huáng xīn xù jí,gè chí yì lùn qì qiān yī。

至扬州

文天祥

问谁攫去橐中金,僮仆双双不可寻。wèn shuí jué qù tuó zhōng jīn,tóng pū shuāng shuāng bù kě xún。
折节从今交国士,死生一片岁寒心。zhé jié cóng jīn jiāo guó shì,sǐ shēng yī piàn suì hán xīn。

至扬州

文天祥

颠崖一陷落千寻,奴仆偏生负主心。diān yá yī xiàn luò qiān xún,nú pū piān shēng fù zhǔ xīn。
饥火相煎疲欲绝,满山荒草晓沉沉。jī huǒ xiāng jiān pí yù jué,mǎn shān huāng cǎo xiǎo chén chén。