古诗词

再用前韵坚使帅凌歊之约

吴芾

喜对东风玩朵云,按行知已遍淮滨。xǐ duì dōng fēng wán duǒ yún,àn xíng zhī yǐ biàn huái bīn。
论心我正怀良晤,乘兴公应继昔人。lùn xīn wǒ zhèng huái liáng wù,chéng xīng gōng yīng jì xī rén。
采石江头天欲霁,凌歊台上物长春。cǎi shí jiāng tóu tiān yù jì,líng xiāo tái shàng wù zhǎng chūn。
从容傥许留牙纛,看取姑溪岁事新。cóng róng tǎng xǔ liú yá dào,kàn qǔ gū xī suì shì xīn。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

和陶咏贫士七首

吴芾

渊明抱归兴,未老辞华轩。yuān míng bào guī xīng,wèi lǎo cí huá xuān。
应谓役于人,岂如归田园。yīng wèi yì yú rén,qǐ rú guī tián yuán。
在家贫亦好,满眼是风烟。zài jiā pín yì hǎo,mǎn yǎn shì fēng yān。
亲戚可晤语,书史可精研。qīn qī kě wù yǔ,shū shǐ kě jīng yán。
妻子识此意,相对无间言。qī zi shí cǐ yì,xiāng duì wú jiān yán。
时取新酒漉,一笑中圣贤。shí qǔ xīn jiǔ lù,yī xiào zhōng shèng xián。

和陶咏贫士七首

吴芾

我家未为贫,尚有绿绮琴。wǒ jiā wèi wèi pín,shàng yǒu lǜ qǐ qín。
手虽不能弹,颇喜闻遗音。shǒu suī bù néng dàn,pǒ xǐ wén yí yīn。
时时命女奴,强于弦上寻。shí shí mìng nǚ nú,qiáng yú xián shàng xún。
听罢方寸适,取酒时一斟。tīng bà fāng cùn shì,qǔ jiǔ shí yī zhēn。
颜回与原宪,平日我所钦。yán huí yǔ yuán xiàn,píng rì wǒ suǒ qīn。
傥得从之游,虽贫亦甘心。tǎng dé cóng zhī yóu,suī pín yì gān xīn。

和陶咏贫士七首

吴芾

新春来未几,已见日在娄。xīn chūn lái wèi jǐ,yǐ jiàn rì zài lóu。
游人怕春去,把酒急献酬。yóu rén pà chūn qù,bǎ jiǔ jí xiàn chóu。
折花各盈把,行歌满道周。zhé huā gè yíng bǎ,xíng gē mǎn dào zhōu。
贫者壁四立,若不堪其忧。pín zhě bì sì lì,ruò bù kān qí yōu。
亦复典春衣,买酒呼朋俦。yì fù diǎn chūn yī,mǎi jiǔ hū péng chóu。
一醉人所嗜,此外非所求。yī zuì rén suǒ shì,cǐ wài fēi suǒ qiú。

和陶咏贫士七首

吴芾

我爱徐孺子,高名满江干。wǒ ài xú rú zi,gāo míng mǎn jiāng gàn。
众人皆欲仕,乃独耻为官。zhòng rén jiē yù shì,nǎi dú chǐ wèi guān。
曾不惮辛苦,负耒营一餐。céng bù dàn xīn kǔ,fù lěi yíng yī cān。
清节映千古,至今闻者寒。qīng jié yìng qiān gǔ,zhì jīn wén zhě hán。
洪井有祠宇,我尝瞻其颜。hóng jǐng yǒu cí yǔ,wǒ cháng zhān qí yán。
不觉愧汗下,竟归长掩关。bù jué kuì hàn xià,jìng guī zhǎng yǎn guān。

和陶咏贫士七首

吴芾

光景如春花,身世似秋蓬。guāng jǐng rú chūn huā,shēn shì shì qiū péng。
渊明洞此理,养拙不求工。yuān míng dòng cǐ lǐ,yǎng zhuō bù qiú gōng。
上独思四皓,下独友两龚。shàng dú sī sì hào,xià dú yǒu liǎng gōng。
出处虽或异,心迹亦略同。chū chù suī huò yì,xīn jì yì lüè tóng。
安贫抱全节,虽穷亦如通。ān pín bào quán jié,suī qióng yì rú tōng。
九原傥可作,我欲以身从。jiǔ yuán tǎng kě zuò,wǒ yù yǐ shēn cóng。

和陶咏贫士七首

吴芾

入仕已四纪,把麾还六州。rù shì yǐ sì jì,bǎ huī hái liù zhōu。
曾未见县令,有若渊明俦。céng wèi jiàn xiàn lìng,yǒu ruò yuān míng chóu。
稍屈便引去,高致更风流。shāo qū biàn yǐn qù,gāo zhì gèng fēng liú。
醉卧衡门下,曾无寒饿忧。zuì wò héng mén xià,céng wú hán è yōu。
独抱千金璧,未许人轻酬。dú bào qiān jīn bì,wèi xǔ rén qīng chóu。
声名传不朽,千古仰前修。shēng míng chuán bù xiǔ,qiān gǔ yǎng qián xiū。

和陶咏二疏韵

吴芾

世人耽宠荣,往往麾不去。shì rén dān chǒng róng,wǎng wǎng huī bù qù。
日已迫桑榆,驰骛方成趣。rì yǐ pò sāng yú,chí wù fāng chéng qù。
谁肯急流中,便作冥鸿举。shuí kěn jí liú zhōng,biàn zuò míng hóng jǔ。
屈指数哲人,在昔独疏傅。qū zhǐ shù zhé rén,zài xī dú shū fù。
万口共称贤,饯送塞归路。wàn kǒu gòng chēng xián,jiàn sòng sāi guī lù。
天子亦嘉之,赐金示优顾。tiān zi yì jiā zhī,cì jīn shì yōu gù。
渊明作此诗,端欲迷者悟。yuān míng zuò cǐ shī,duān yù mí zhě wù。
我观二疏高,岂无子孙虑。wǒ guān èr shū gāo,qǐ wú zi sūn lǜ。
挥金以自娱,益表清节著。huī jīn yǐ zì yú,yì biǎo qīng jié zhù。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

我自归林下,亦复与世疏。wǒ zì guī lín xià,yì fù yǔ shì shū。
赖有善知识,时能过吾庐。lài yǒu shàn zhī shí,shí néng guò wú lú。
伴我说道话,我爱读佛书。bàn wǒ shuō dào huà,wǒ ài dú fú shū。
师为岩上去,我亦为膏车。shī wèi yán shàng qù,wǒ yì wèi gāo chē。
便欲展我钵,随师同饭蔬。biàn yù zhǎn wǒ bō,suí shī tóng fàn shū。
脱此尘俗累,长与岩石俱。tuō cǐ chén sú lèi,zhǎng yǔ yán shí jù。
此岩固高矣,卓出山海图。cǐ yán gù gāo yǐ,zhuó chū shān hǎi tú。
但比吾师高,还恐岩不如。dàn bǐ wú shī gāo,hái kǒng yán bù rú。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

我生山窟里,终朝面孱颜。wǒ shēng shān kū lǐ,zhōng cháo miàn càn yán。
独此岩未到,抱恨知几年。dú cǐ yán wèi dào,bào hèn zhī jǐ nián。
兹游信奇绝,一览小众山。zī yóu xìn qí jué,yī lǎn xiǎo zhòng shān。
更得师为主,二妙为易言。gèng dé shī wèi zhǔ,èr miào wèi yì yán。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

幽栖非不胜,触目是林丘。yōu qī fēi bù shèng,chù mù shì lín qiū。
若比兹岩秀,培塿固难俦。ruò bǐ zī yán xiù,péi lǒu gù nán chóu。
云山千里见,石泉四时流。yún shān qiān lǐ jiàn,shí quán sì shí liú。
登临有如此,何必更他游。dēng lín yǒu rú cǐ,hé bì gèng tā yóu。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

爱山端有素,拘俗亦可怜。ài shān duān yǒu sù,jū sú yì kě lián。
昨守当涂郡,不识隐静山。zuó shǒu dāng tú jùn,bù shí yǐn jìng shān。
羡师来又去,愧我复何言。xiàn shī lái yòu qù,kuì wǒ fù hé yán。
尚期无久住,归送我残年。shàng qī wú jiǔ zhù,guī sòng wǒ cán nián。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

师心如死灰,形亦如槁木。shī xīn rú sǐ huī,xíng yì rú gǎo mù。
胡为衲子归,以响答空谷。hú wèi nà zi guī,yǐ xiǎng dá kōng gǔ。
顾我尘垢身,拟向禅河浴。gù wǒ chén gòu shēn,nǐ xiàng chán hé yù。
更愿张佛灯,为我代明烛。gèng yuàn zhāng fú dēng,wèi wǒ dài míng zhú。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

扶疏岩下树,入夏总成阴。fú shū yán xià shù,rù xià zǒng chéng yīn。
几年荆棘地,一旦为丛林。jǐ nián jīng jí dì,yī dàn wèi cóng lín。
我方与衲子,共听海潮音。wǒ fāng yǔ nà zi,gòng tīng hǎi cháo yīn。
人生多聚散,离别忽惊心。rén shēng duō jù sàn,lí bié hū jīng xīn。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

我与师来往,岁月虽未长。wǒ yǔ shī lái wǎng,suì yuè suī wèi zhǎng。
相看成二老,风流亦异常。xiāng kàn chéng èr lǎo,fēng liú yì yì cháng。
既宴坐岩上,我方为聚粮。jì yàn zuò yán shàng,wǒ fāng wèi jù liáng。
傥师能早归,此乐犹未央。tǎng shī néng zǎo guī,cǐ lè yóu wèi yāng。

和陶读山海经十三首韵送机简堂自景星岩再住隐静

吴芾

纷纷学禅者,腰包竞奔走。fēn fēn xué chán zhě,yāo bāo jìng bēn zǒu。
才能脱葛藤,痴意便自负。cái néng tuō gé téng,chī yì biàn zì fù。
求其道德尊,如师盖希有。qiú qí dào dé zūn,rú shī gài xī yǒu。
愿傅上乘人,永光临济后。yuàn fù shàng chéng rén,yǒng guāng lín jì hòu。