古诗词

和楼大防韵

吴芾

嗟余本何人,累然居海峤。jiē yú běn hé rén,lèi rán jū hǎi jiào。
家世业为农,有田在岩窔。jiā shì yè wèi nóng,yǒu tián zài yán yào。
春到耦妻耕,寒来从母漂。chūn dào ǒu qī gēng,hán lái cóng mǔ piāo。
屋角日诛茅,杖头时荷蓧。wū jiǎo rì zhū máo,zhàng tóu shí hé diào。
迨冠知读书,聊为起家兆。dài guān zhī dú shū,liáo wèi qǐ jiā zhào。
有琴既无弦,有剑亦无鞘。yǒu qín jì wú xián,yǒu jiàn yì wú qiào。
侥幸厕末科,安敢缀天彯。jiǎo xìng cè mò kē,ān gǎn zhuì tiān piāo。
但期窃斗升,活此老与少。dàn qī qiè dòu shēng,huó cǐ lǎo yǔ shǎo。
岂谓暮年中,亦误蒙收召。qǐ wèi mù nián zhōng,yì wù méng shōu zhào。
曾未著微劳,遽使登华要。céng wèi zhù wēi láo,jù shǐ dēng huá yào。
自度老无能,共知愚不肖。zì dù lǎo wú néng,gòng zhī yú bù xiào。
纵未遭人非,难逃天日照。zòng wèi zāo rén fēi,nán táo tiān rì zhào。
傥不速休官,宁免渊明笑。tǎng bù sù xiū guān,níng miǎn yuān míng xiào。
矫矫渊明贤,千载谁能绍。jiǎo jiǎo yuān míng xián,qiān zài shuí néng shào。
瓶粟虽无储,风标松比峭。píng sù suī wú chǔ,fēng biāo sōng bǐ qiào。
诗篇虽不多,笔力天与妙。shī piān suī bù duō,bǐ lì tiān yǔ miào。
顾余岂能诗,微吟蚯蚓窍。gù yú qǐ néng shī,wēi yín qiū yǐn qiào。
可笑不自量,辄欲赓高调。kě xiào bù zì liàng,zhé yù gēng gāo diào。
贰车真豪英,逸如千里骠。èr chē zhēn háo yīng,yì rú qiān lǐ biāo。
又如礼乐器,肃然在宗庙。yòu rú lǐ lè qì,sù rán zài zōng miào。
有美颀而长,视容清且瞭。yǒu měi qí ér zhǎng,shì róng qīng qiě liǎo。
自应辅明时,与国增光耀。zì yīng fǔ míng shí,yǔ guó zēng guāng yào。
胡为佐一州,从容陪坐啸。hú wèi zuǒ yī zhōu,cóng róng péi zuò xiào。
乘兴来湖山,欲看余把钓。chéng xīng lái hú shān,yù kàn yú bǎ diào。
濯足玩水云,纵目观野烧。zhuó zú wán shuǐ yún,zòng mù guān yě shāo。
喜余和陶作,举杯为余釂。xǐ yú hé táo zuò,jǔ bēi wèi yú jiào。
草具虽萧疏,亦复为余嚼。cǎo jù suī xiāo shū,yì fù wèi yú jué。
余已学渊明,公方跂周召。yú yǐ xué yuān míng,gōng fāng qí zhōu zhào。
出处既不侔,无由远相叫。chū chù jì bù móu,wú yóu yuǎn xiāng jiào。
愿公保令名,求贤行有诏。yuàn gōng bǎo lìng míng,qiú xián xíng yǒu zhào。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

乞身不获再和

吴芾

老合休官况七旬,我非辞富欲居贫。lǎo hé xiū guān kuàng qī xún,wǒ fēi cí fù yù jū pín。
也知光景无多日,更觉筋骸不逮人。yě zhī guāng jǐng wú duō rì,gèng jué jīn hái bù dǎi rén。
岂谓九重恩未替,复颁一札意犹亲。qǐ wèi jiǔ zhòng ēn wèi tì,fù bān yī zhá yì yóu qīn。
囊封再上终期允,已对苍穹誓此身。náng fēng zài shàng zhōng qī yǔn,yǐ duì cāng qióng shì cǐ shēn。

怀归有作

吴芾

一病兼旬百不禁,愈牵归梦绕家林。yī bìng jiān xún bǎi bù jìn,yù qiān guī mèng rào jiā lín。
向来岂有功名念,此去断无人我心。xiàng lái qǐ yǒu gōng míng niàn,cǐ qù duàn wú rén wǒ xīn。
但愿天怜将就木,许从人欲便投簪。dàn yuàn tiān lián jiāng jiù mù,xǔ cóng rén yù biàn tóu zān。
若蒙不靳清闲福,尚惜馀年尽寸阴。ruò méng bù jìn qīng xián fú,shàng xī yú nián jǐn cùn yīn。

和四哥钱塘思归韵

吴芾

郁郁羁怀久欲东,故园何日割蒿蓬。yù yù jī huái jiǔ yù dōng,gù yuán hé rì gē hāo péng。
可堪世路尘缨缚,却使云山蕙帐空。kě kān shì lù chén yīng fù,què shǐ yún shān huì zhàng kōng。
待价深藏非左计,汗颜为斫岂良工。dài jià shēn cáng fēi zuǒ jì,hàn yán wèi zhuó qǐ liáng gōng。
须知吕望严陵辈,亦是沧浪一钓翁。xū zhī lǚ wàng yán líng bèi,yì shì cāng làng yī diào wēng。

读丐辞不允诏书感而有作

吴芾

朅来江上再经年,衰病无时强自怜。qiè lái jiāng shàng zài jīng nián,shuāi bìng wú shí qiáng zì lián。
屡控危衷甘屏缩,岂期优诏更留连。lǚ kòng wēi zhōng gān píng suō,qǐ qī yōu zhào gèng liú lián。
政平讼理曾何补,职称民安亦偶然。zhèng píng sòng lǐ céng hé bǔ,zhí chēng mín ān yì ǒu rán。
虽感上恩容卧治,何如便许老林泉。suī gǎn shàng ēn róng wò zhì,hé rú biàn xǔ lǎo lín quán。

读丐辞不允诏书感而有作

吴芾

齿豁头童已暮年,未容归去亦堪怜。chǐ huō tóu tóng yǐ mù nián,wèi róng guī qù yì kān lián。
只思旧隐如元亮,宁有新诗似惠连。zhǐ sī jiù yǐn rú yuán liàng,níng yǒu xīn shī shì huì lián。
万事此生浑已矣,一尊今日且陶然。wàn shì cǐ shēng hún yǐ yǐ,yī zūn jīn rì qiě táo rán。
宦情况复清如水,何必移封向酒泉。huàn qíng kuàng fù qīng rú shuǐ,hé bì yí fēng xiàng jiǔ quán。

复和怜字韵二首

吴芾

拟归林下度馀年,底事天公不见怜。nǐ guī lín xià dù yú nián,dǐ shì tiān gōng bù jiàn lián。
新岁已惊青鬓换,故园还想绿阴连。xīn suì yǐ jīng qīng bìn huàn,gù yuán hái xiǎng lǜ yīn lián。
敢萌痴意贪非据,但欲冥心任自然。gǎn méng chī yì tān fēi jù,dàn yù míng xīn rèn zì rán。
今日有谁闻此语,只应白石与清泉。jīn rì yǒu shuí wén cǐ yǔ,zhǐ yīng bái shí yǔ qīng quán。

复和怜字韵二首

吴芾

春色撩人胜去年,莺啼燕语若相怜。chūn sè liāo rén shèng qù nián,yīng tí yàn yǔ ruò xiāng lián。
一川烟水清还浅,万叠云山断复连。yī chuān yān shuǐ qīng hái qiǎn,wàn dié yún shān duàn fù lián。
好景会心宜乐矣,故园回首却悽然。hǎo jǐng huì xīn yí lè yǐ,gù yuán huí shǒu què qī rán。
同僚赖有清新句,似听松风漱玉泉。tóng liáo lài yǒu qīng xīn jù,shì tīng sōng fēng shù yù quán。

二儿纳妇有感

吴芾

老乘一障楚江滨,无奈星星鬓影新。lǎo chéng yī zhàng chǔ jiāng bīn,wú nài xīng xīng bìn yǐng xīn。
客里情怀那似旧,忙中日月不知春。kè lǐ qíng huái nà shì jiù,máng zhōng rì yuè bù zhī chūn。
若为经岁抛泉石,犹把非才玷缙绅。ruò wèi jīng suì pāo quán shí,yóu bǎ fēi cái diàn jìn shēn。
还尽此生儿女债,盍归林下作闲人。hái jǐn cǐ shēng ér nǚ zhài,hé guī lín xià zuò xián rén。

重阳用去年韵

吴芾

不堪秋色已悲凉,那更重阳对夕阳。bù kān qiū sè yǐ bēi liáng,nà gèng zhòng yáng duì xī yáng。
白发苍颜羞览镜,紫萸黄菊喜浮觞。bái fā cāng yán xiū lǎn jìng,zǐ yú huáng jú xǐ fú shāng。
且来高处开心目,莫引愁端挠肺肠。qiě lái gāo chù kāi xīn mù,mò yǐn chóu duān náo fèi cháng。
未信天教长作客,会须有日放还乡。wèi xìn tiān jiào zhǎng zuò kè,huì xū yǒu rì fàng hái xiāng。

重阳用去年韵

吴芾

此生几度换炎凉,过了重阳又一阳。cǐ shēng jǐ dù huàn yán liáng,guò le zhòng yáng yòu yī yáng。
无奈流年如转毂,得逢佳节且飞觞。wú nài liú nián rú zhuǎn gǔ,dé féng jiā jié qiě fēi shāng。
风前落帽从吹鬓,江上登台任断肠。fēng qián luò mào cóng chuī bìn,jiāng shàng dēng tái rèn duàn cháng。
老去已忘荣与辱,只思归卧水云乡。lǎo qù yǐ wàng róng yǔ rǔ,zhǐ sī guī wò shuǐ yún xiāng。

池上近作假山引水穿石撒珠其上亦有可观因成拙句

吴芾

终日尘劳困簿书,无因归泛小西湖。zhōng rì chén láo kùn bù shū,wú yīn guī fàn xiǎo xī hú。
且来池上看堆翠,更向峰前认撒珠。qiě lái chí shàng kàn duī cuì,gèng xiàng fēng qián rèn sā zhū。
触石有云时点缀,随风无雨自沾濡。chù shí yǒu yún shí diǎn zhuì,suí fēng wú yǔ zì zhān rú。
老夫行矣休官去,留与邦人作画图。lǎo fū xíng yǐ xiū guān qù,liú yǔ bāng rén zuò huà tú。

假山

吴芾

我爱青山欲细看,如何不在户庭间。wǒ ài qīng shān yù xì kàn,rú hé bù zài hù tíng jiān。
聊移野外玲珑石,来作窗前重叠山。liáo yí yě wài líng lóng shí,lái zuò chuāng qián zhòng dié shān。
拄笏已堪供啸咏,杖藜还更得跻攀。zhǔ hù yǐ kān gōng xiào yǒng,zhàng lí hái gèng dé jī pān。
莫言道院过从少,亦有修眉相伴闲。mò yán dào yuàn guò cóng shǎo,yì yǒu xiū méi xiāng bàn xián。

生日

吴芾

藜杖纶巾度几春,紫袍赪带一番新。lí zhàng lún jīn dù jǐ chūn,zǐ páo chēng dài yī fān xīn。
恩荣可但将延世,渥泽还欣再及亲。ēn róng kě dàn jiāng yán shì,wò zé hái xīn zài jí qīn。
已见里中夸盛事,何妨林下作闲人。yǐ jiàn lǐ zhōng kuā shèng shì,hé fáng lín xià zuò xián rén。
年逾七十仍希有,寿酒须拚饮百巡。nián yú qī shí réng xī yǒu,shòu jiǔ xū pàn yǐn bǎi xún。

谢钱参惠驴

吴芾

白发衰翁七十馀,尚劳轸记特驰书。bái fā shuāi wēng qī shí yú,shàng láo zhěn jì tè chí shū。
知无仙骨能骑鹤,喜有残骸可跨驴。zhī wú xiān gǔ néng qí hè,xǐ yǒu cán hái kě kuà lǘ。
厩下分来齐骏驷,林间乘去胜巾车。jiù xià fēn lái qí jùn sì,lín jiān chéng qù shèng jīn chē。
更烦拈出荆申事,遐想风流愧莫如。gèng fán niān chū jīng shēn shì,xiá xiǎng fēng liú kuì mò rú。

闻故旧二三公或不幸于官或以疾病而去或以口语而罢怅然有感

吴芾

平日衰迟众所怜,偶逢亨运亦腾骞。píng rì shuāi chí zhòng suǒ lián,ǒu féng hēng yùn yì téng qiān。
七旬已过宜休矣,一出不归终溘然。qī xún yǐ guò yí xiū yǐ,yī chū bù guī zhōng kè rán。
幸免烦言全晚节,且无多病恼残年。xìng miǎn fán yán quán wǎn jié,qiě wú duō bìng nǎo cán nián。
直须更作投簪计,莫待将身到九泉。zhí xū gèng zuò tóu zān jì,mò dài jiāng shēn dào jiǔ quán。