古诗词

和楼大防韵

吴芾

嗟余本何人,累然居海峤。jiē yú běn hé rén,lèi rán jū hǎi jiào。
家世业为农,有田在岩窔。jiā shì yè wèi nóng,yǒu tián zài yán yào。
春到耦妻耕,寒来从母漂。chūn dào ǒu qī gēng,hán lái cóng mǔ piāo。
屋角日诛茅,杖头时荷蓧。wū jiǎo rì zhū máo,zhàng tóu shí hé diào。
迨冠知读书,聊为起家兆。dài guān zhī dú shū,liáo wèi qǐ jiā zhào。
有琴既无弦,有剑亦无鞘。yǒu qín jì wú xián,yǒu jiàn yì wú qiào。
侥幸厕末科,安敢缀天彯。jiǎo xìng cè mò kē,ān gǎn zhuì tiān piāo。
但期窃斗升,活此老与少。dàn qī qiè dòu shēng,huó cǐ lǎo yǔ shǎo。
岂谓暮年中,亦误蒙收召。qǐ wèi mù nián zhōng,yì wù méng shōu zhào。
曾未著微劳,遽使登华要。céng wèi zhù wēi láo,jù shǐ dēng huá yào。
自度老无能,共知愚不肖。zì dù lǎo wú néng,gòng zhī yú bù xiào。
纵未遭人非,难逃天日照。zòng wèi zāo rén fēi,nán táo tiān rì zhào。
傥不速休官,宁免渊明笑。tǎng bù sù xiū guān,níng miǎn yuān míng xiào。
矫矫渊明贤,千载谁能绍。jiǎo jiǎo yuān míng xián,qiān zài shuí néng shào。
瓶粟虽无储,风标松比峭。píng sù suī wú chǔ,fēng biāo sōng bǐ qiào。
诗篇虽不多,笔力天与妙。shī piān suī bù duō,bǐ lì tiān yǔ miào。
顾余岂能诗,微吟蚯蚓窍。gù yú qǐ néng shī,wēi yín qiū yǐn qiào。
可笑不自量,辄欲赓高调。kě xiào bù zì liàng,zhé yù gēng gāo diào。
贰车真豪英,逸如千里骠。èr chē zhēn háo yīng,yì rú qiān lǐ biāo。
又如礼乐器,肃然在宗庙。yòu rú lǐ lè qì,sù rán zài zōng miào。
有美颀而长,视容清且瞭。yǒu měi qí ér zhǎng,shì róng qīng qiě liǎo。
自应辅明时,与国增光耀。zì yīng fǔ míng shí,yǔ guó zēng guāng yào。
胡为佐一州,从容陪坐啸。hú wèi zuǒ yī zhōu,cóng róng péi zuò xiào。
乘兴来湖山,欲看余把钓。chéng xīng lái hú shān,yù kàn yú bǎ diào。
濯足玩水云,纵目观野烧。zhuó zú wán shuǐ yún,zòng mù guān yě shāo。
喜余和陶作,举杯为余釂。xǐ yú hé táo zuò,jǔ bēi wèi yú jiào。
草具虽萧疏,亦复为余嚼。cǎo jù suī xiāo shū,yì fù wèi yú jué。
余已学渊明,公方跂周召。yú yǐ xué yuān míng,gōng fāng qí zhōu zhào。
出处既不侔,无由远相叫。chū chù jì bù móu,wú yóu yuǎn xiāng jiào。
愿公保令名,求贤行有诏。yuàn gōng bǎo lìng míng,qiú xián xíng yǒu zhào。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

蜡梅二首

吴芾

谁将栗玉刻蜂房,巧向梢头取次妆。shuí jiāng lì yù kè fēng fáng,qiǎo xiàng shāo tóu qǔ cì zhuāng。
羞得江梅都避舍,满园不见一枝芳。xiū dé jiāng méi dōu bì shě,mǎn yuán bù jiàn yī zhī fāng。

蜡梅二首

吴芾

园林摇落独芬芳,未让江梅雪里香。yuán lín yáo luò dú fēn fāng,wèi ràng jiāng méi xuě lǐ xiāng。
还恐人嫌梅太白,故来枝上尽涂黄。hái kǒng rén xián méi tài bái,gù lái zhī shàng jǐn tú huáng。

谢陈詹山惠蜡梅

吴芾

岁晚相逢眼已明,一枝还复见高情。suì wǎn xiāng féng yǎn yǐ míng,yī zhī hái fù jiàn gāo qíng。
幽香不与江梅共,要与夫君斗独清。yōu xiāng bù yǔ jiāng méi gòng,yào yǔ fū jūn dòu dú qīng。

藏云寺有海棠一树在僧舍后竹篱荆棘之间余因劝耕偶见之遣兵移植于堂下仍赋一绝以纪之

吴芾

海棠一树竹篱根,密掩深藏若避人。hǎi táng yī shù zhú lí gēn,mì yǎn shēn cáng ruò bì rén。
移向亭前端有意,要令山下尽知春。yí xiàng tíng qián duān yǒu yì,yào lìng shān xià jǐn zhī chūn。

咏海棠呈子肃

吴芾

海棠元自有天香,底事时人故谤伤。hǎi táng yuán zì yǒu tiān xiāng,dǐ shì shí rén gù bàng shāng。
不信请来花下坐,恼人鼻观不寻常。bù xìn qǐng lái huā xià zuò,nǎo rén bí guān bù xún cháng。

子肃见示和篇复次韵

吴芾

花到浓时自有香,未逢真赏亦堪伤。huā dào nóng shí zì yǒu xiāng,wèi féng zhēn shǎng yì kān shāng。
今朝渗鼻浑如许,岂是兹花返故常。jīn cháo shèn bí hún rú xǔ,qǐ shì zī huā fǎn gù cháng。

和陈子良海棠四首

吴芾

春来人物尽熙熙,红紫无情亦满枝。chūn lái rén wù jǐn xī xī,hóng zǐ wú qíng yì mǎn zhī。
正引衰翁诗思动,举头那更得君诗。zhèng yǐn shuāi wēng shī sī dòng,jǔ tóu nà gèng dé jūn shī。

和陈子良海棠四首

吴芾

花间春色丽晴空,恼我狂来只绕丛。huā jiān chūn sè lì qíng kōng,nǎo wǒ kuáng lái zhǐ rào cóng。
试问妖娆谁与比,一株胜却万株红。shì wèn yāo ráo shuí yǔ bǐ,yī zhū shèng què wàn zhū hóng。

和陈子良海棠四首

吴芾

雨后花头顿觉肥,细看还是旧风姿。yǔ hòu huā tóu dùn jué féi,xì kàn hái shì jiù fēng zī。
坐馀自有香芬馥,不许凡人取次知。zuò yú zì yǒu xiāng fēn fù,bù xǔ fán rén qǔ cì zhī。

和陈子良海棠四首

吴芾

十年栽种满园花,无似兹花艳丽多。shí nián zāi zhǒng mǎn yuán huā,wú shì zī huā yàn lì duō。
已是谱中推第一,不须还更问如何。yǐ shì pǔ zhōng tuī dì yī,bù xū hái gèng wèn rú hé。

领客赏海棠雪作

吴芾

绝艳妖娆压众芳,况来烛下逞新妆。jué yàn yāo ráo yā zhòng fāng,kuàng lái zhú xià chěng xīn zhuāng。
引将姑射神人到,亦逐春风上下狂。yǐn jiāng gū shè shén rén dào,yì zhú chūn fēng shàng xià kuáng。

领客赏海棠雪作

吴芾

撩拨游人思不禁,也缘尤物荡人心。liāo bō yóu rén sī bù jìn,yě yuán yóu wù dàng rén xīn。
今宵雪向花间作,应妒此花红太深。jīn xiāo xuě xiàng huā jiān zuò,yīng dù cǐ huā hóng tài shēn。

去春劝耕云际移植海棠曾留小诗今岁困于多事欲往不果怅然有怀复和前韵以示主僧

吴芾

去年劝相到云根,满树花光欲照人。qù nián quàn xiāng dào yún gēn,mǎn shù huā guāng yù zhào rén。
料得今年花更好,无端风雨阻行春。liào dé jīn nián huā gèng hǎo,wú duān fēng yǔ zǔ xíng chūn。

寄朝宗海棠

吴芾

海棠已赋十分妆,细看妖娆更异常。hǎi táng yǐ fù shí fēn zhuāng,xì kàn yāo ráo gèng yì cháng。
不得与君同胜赏,空烧银烛照花光。bù dé yǔ jūn tóng shèng shǎng,kōng shāo yín zhú zhào huā guāng。

和潘大卿芍药二首

吴芾

落尽群花春已残,忽惊庭下锦新翻。luò jǐn qún huā chūn yǐ cán,hū jīng tíng xià jǐn xīn fān。
夜深领客穷清赏,一笑开怀倒数尊。yè shēn lǐng kè qióng qīng shǎng,yī xiào kāi huái dào shù zūn。