古诗词

送春有感

吴芾

物物俱有情,情尤钟我辈。wù wù jù yǒu qíng,qíng yóu zhōng wǒ bèi。
况复病且衰,白发不相贷。kuàng fù bìng qiě shuāi,bái fā bù xiāng dài。
今日送残春,倍觉生感慨。jīn rì sòng cán chūn,bèi jué shēng gǎn kǎi。
正恐明年春,此身不复在。zhèng kǒng míng nián chūn,cǐ shēn bù fù zài。
忆昔少年时,逢春便倾盖。yì xī shǎo nián shí,féng chūn biàn qīng gài。
五十六年中,相亲复相爱。wǔ shí liù nián zhōng,xiāng qīn fù xiāng ài。
春虽自天来,只在花丛内。chūn suī zì tiān lái,zhǐ zài huā cóng nèi。
常忧地不宽,栽花容有碍。cháng yōu dì bù kuān,zāi huā róng yǒu ài。
买山敢论钱,惟恐力不逮。mǎi shān gǎn lùn qián,wéi kǒng lì bù dǎi。
花开即欲看,花好还须戴。huā kāi jí yù kàn,huā hǎo hái xū dài。
诗必为花吟,酒必与花对。shī bì wèi huā yín,jiǔ bì yǔ huā duì。
醉则卧花间,岂事形骸外。zuì zé wò huā jiān,qǐ shì xíng hái wài。
醒复绕花行,视之过粉黛。xǐng fù rào huā xíng,shì zhī guò fěn dài。
从人笑我狂,我作童儿态。cóng rén xiào wǒ kuáng,wǒ zuò tóng ér tài。
自云尽此身,与春长相会。zì yún jǐn cǐ shēn,yǔ chūn zhǎng xiāng huì。
人事苦相争,花谢春亦退。rén shì kǔ xiāng zhēng,huā xiè chūn yì tuì。
我欲苦留春,春去不少待。wǒ yù kǔ liú chūn,chūn qù bù shǎo dài。
为春搅离肠,寝食俱忘废。wèi chūn jiǎo lí cháng,qǐn shí jù wàng fèi。
悲来不可禁,未免歌慷慨。bēi lái bù kě jìn,wèi miǎn gē kāng kǎi。
我当保馀龄,相见犹可再。wǒ dāng bǎo yú líng,xiāng jiàn yóu kě zài。
若或径溘然,遂成永分背。ruò huò jìng kè rán,suì chéng yǒng fēn bèi。
愿春略踌躇,一樽容我酹。yuàn chūn lüè chóu chú,yī zūn róng wǒ lèi。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

久拟重阳一登龙山以荒榛峭壁无容足之地欲访昔人风帽遗址竟不可得遂领客之凌歊偶成四绝

吴芾

登高自古说龙山,拟访遗踪去路难。dēng gāo zì gǔ shuō lóng shān,nǐ fǎng yí zōng qù lù nán。
赖有凌歊台尚在,不妨怀古凭栏干。lài yǒu líng xiāo tái shàng zài,bù fáng huái gǔ píng lán gàn。

久拟重阳一登龙山以荒榛峭壁无容足之地欲访昔人风帽遗址竟不可得遂领客之凌歊偶成四绝

吴芾

当年宋武筑凌歊,人去台空气尚豪。dāng nián sòng wǔ zhù líng xiāo,rén qù tái kōng qì shàng háo。
欲吊兴亡无处问,且凭茱菊荐芳醪。yù diào xīng wáng wú chù wèn,qiě píng zhū jú jiàn fāng láo。

久拟重阳一登龙山以荒榛峭壁无容足之地欲访昔人风帽遗址竟不可得遂领客之凌歊偶成四绝

吴芾

下车日日欲登台,直到重阳始一来。xià chē rì rì yù dēng tái,zhí dào zhòng yáng shǐ yī lái。
好对江山拚酩酊,此怀能得几时开。hǎo duì jiāng shān pàn mǐng dīng,cǐ huái néng dé jǐ shí kāi。

久拟重阳一登龙山以荒榛峭壁无容足之地欲访昔人风帽遗址竟不可得遂领客之凌歊偶成四绝

吴芾

宦情一似秋容薄,归兴浑如酒味浓。huàn qíng yī shì qiū róng báo,guī xīng hún rú jiǔ wèi nóng。
台上望乡何处是,夕阳影里暮山重。tái shàng wàng xiāng hé chù shì,xī yáng yǐng lǐ mù shān zhòng。

伯洪以铁拄杖见寄二绝谢之

吴芾

应念衰翁老且疲,年来跬步要扶持。yīng niàn shuāi wēng lǎo qiě pí,nián lái kuǐ bù yào fú chí。
铁为拄杖劳相寄,全胜花前只杖藜。tiě wèi zhǔ zhàng láo xiāng jì,quán shèng huā qián zhǐ zhàng lí。

伯洪以铁拄杖见寄二绝谢之

吴芾

铁杖君家收几年,更原古意赋成篇。tiě zhàng jūn jiā shōu jǐ nián,gèng yuán gǔ yì fù chéng piān。
寄来岂为资扶策,应见予心老益坚。jì lái qǐ wèi zī fú cè,yīng jiàn yǔ xīn lǎo yì jiān。

和任路分喜雨

吴芾

一雨欢声已沸传,更观佳句倍欣然。yī yǔ huān shēng yǐ fèi chuán,gèng guān jiā jù bèi xīn rán。
一时果遂为霖望,会见重书大有年。yī shí guǒ suì wèi lín wàng,huì jiàn zhòng shū dà yǒu nián。

喜雨三首

吴芾

铄石流金苦异常,行人谁不困秋阳。shuò shí liú jīn kǔ yì cháng,xíng rén shuí bù kùn qiū yáng。
狂风忽送排檐雨,涤尽炎威作晚凉。kuáng fēng hū sòng pái yán yǔ,dí jǐn yán wēi zuò wǎn liáng。

喜雨三首

吴芾

昨朝偶得碧琳腴,不敢濡唇畏暑涂。zuó cháo ǒu dé bì lín yú,bù gǎn rú chún wèi shǔ tú。
雨过凉生襟袂爽,不妨倾倒且踟蹰。yǔ guò liáng shēng jīn mèi shuǎng,bù fáng qīng dào qiě chí chú。

喜雨三首

吴芾

畏暑停骖憩驿亭,不知郭外雨如倾。wèi shǔ tíng cān qì yì tíng,bù zhī guō wài yǔ rú qīng。
晚行但觉通衢湿,凉入郊墟分外清。wǎn xíng dàn jué tōng qú shī,liáng rù jiāo xū fēn wài qīng。

喜雨

吴芾

正忧麦槁井泉乾,一雨中宵忽沛然。zhèng yōu mài gǎo jǐng quán qián,yī yǔ zhōng xiāo hū pèi rán。
莫恨梅花憔悴去,且欣新绿尽归田。mò hèn méi huā qiáo cuì qù,qiě xīn xīn lǜ jǐn guī tián。

雨后

吴芾

破雨冲风万骑趋,人人轻捷过飞凫。pò yǔ chōng fēng wàn qí qū,rén rén qīng jié guò fēi fú。
要须直捣天山去,趁取河冰塞槁枯。yào xū zhí dǎo tiān shān qù,chèn qǔ hé bīng sāi gǎo kū。

喜晴

吴芾

始喜晴天照眼明,忽惊风雨报秋声。shǐ xǐ qíng tiān zhào yǎn míng,hū jīng fēng yǔ bào qiū shēng。
天公也念悲秋客,还扫群阴作晚晴。tiān gōng yě niàn bēi qiū kè,hái sǎo qún yīn zuò wǎn qíng。

晚晴三首

吴芾

洗尽妖氛喜乍晴,风生万马四蹄轻。xǐ jǐn yāo fēn xǐ zhà qíng,fēng shēng wàn mǎ sì tí qīng。
天时人事俱相契,敢有纤儿更弄兵。tiān shí rén shì jù xiāng qì,gǎn yǒu xiān ér gèng nòng bīng。

晚晴三首

吴芾

时巡中外已欢呼,那值天晴喜浴凫。shí xún zhōng wài yǐ huān hū,nà zhí tiān qíng xǐ yù fú。
路上捷音良可庆,王师所至若摧枯。lù shàng jié yīn liáng kě qìng,wáng shī suǒ zhì ruò cuī kū。