古诗词

送春有感

吴芾

物物俱有情,情尤钟我辈。wù wù jù yǒu qíng,qíng yóu zhōng wǒ bèi。
况复病且衰,白发不相贷。kuàng fù bìng qiě shuāi,bái fā bù xiāng dài。
今日送残春,倍觉生感慨。jīn rì sòng cán chūn,bèi jué shēng gǎn kǎi。
正恐明年春,此身不复在。zhèng kǒng míng nián chūn,cǐ shēn bù fù zài。
忆昔少年时,逢春便倾盖。yì xī shǎo nián shí,féng chūn biàn qīng gài。
五十六年中,相亲复相爱。wǔ shí liù nián zhōng,xiāng qīn fù xiāng ài。
春虽自天来,只在花丛内。chūn suī zì tiān lái,zhǐ zài huā cóng nèi。
常忧地不宽,栽花容有碍。cháng yōu dì bù kuān,zāi huā róng yǒu ài。
买山敢论钱,惟恐力不逮。mǎi shān gǎn lùn qián,wéi kǒng lì bù dǎi。
花开即欲看,花好还须戴。huā kāi jí yù kàn,huā hǎo hái xū dài。
诗必为花吟,酒必与花对。shī bì wèi huā yín,jiǔ bì yǔ huā duì。
醉则卧花间,岂事形骸外。zuì zé wò huā jiān,qǐ shì xíng hái wài。
醒复绕花行,视之过粉黛。xǐng fù rào huā xíng,shì zhī guò fěn dài。
从人笑我狂,我作童儿态。cóng rén xiào wǒ kuáng,wǒ zuò tóng ér tài。
自云尽此身,与春长相会。zì yún jǐn cǐ shēn,yǔ chūn zhǎng xiāng huì。
人事苦相争,花谢春亦退。rén shì kǔ xiāng zhēng,huā xiè chūn yì tuì。
我欲苦留春,春去不少待。wǒ yù kǔ liú chūn,chūn qù bù shǎo dài。
为春搅离肠,寝食俱忘废。wèi chūn jiǎo lí cháng,qǐn shí jù wàng fèi。
悲来不可禁,未免歌慷慨。bēi lái bù kě jìn,wèi miǎn gē kāng kǎi。
我当保馀龄,相见犹可再。wǒ dāng bǎo yú líng,xiāng jiàn yóu kě zài。
若或径溘然,遂成永分背。ruò huò jìng kè rán,suì chéng yǒng fēn bèi。
愿春略踌躇,一樽容我酹。yuàn chūn lüè chóu chú,yī zūn róng wǒ lèi。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

雨馀江色净,风过稻花香。yǔ yú jiāng sè jìng,fēng guò dào huā xiāng。
客里逢清旷,何妨且纳凉。kè lǐ féng qīng kuàng,hé fáng qiě nà liáng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

游鱼跳水面,幽鸟啭山腰。yóu yú tiào shuǐ miàn,yōu niǎo zhuàn shān yāo。
各随飞潜性,人犹恋市朝。gè suí fēi qián xìng,rén yóu liàn shì cháo。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

睡里闻风雨,吾行拟暂停。shuì lǐ wén fēng yǔ,wú xíng nǐ zàn tíng。
起来搔首坐,喜见一天星。qǐ lái sāo shǒu zuò,xǐ jiàn yī tiān xīng。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

苍崖崛地耸,飞瀑从天下。cāng yá jué dì sǒng,fēi pù cóng tiān xià。
一岭跨两州,千年无九夏。yī lǐng kuà liǎng zhōu,qiān nián wú jiǔ xià。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

兹岭别二年,今朝又重过。zī lǐng bié èr nián,jīn cháo yòu zhòng guò。
过了还复来,哀哉蚁旋磨。guò le hái fù lái,āi zāi yǐ xuán mó。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

两山夹苍烟,双瀑挂峭壁。liǎng shān jiā cāng yān,shuāng pù guà qiào bì。
汹涌非一朝,倾泻几千尺。xiōng yǒng fēi yī cháo,qīng xiè jǐ qiān chǐ。

蒙恩易镇豫章丐假还乡途中偶成十七首

吴芾

千尺石屏雄,屏边列数峰。qiān chǐ shí píng xióng,píng biān liè shù fēng。
巍然不可犯,真是镇疆封。wēi rán bù kě fàn,zhēn shì zhèn jiāng fēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭暑气清,薰风微动入疏棂。wǎn shàng wēi tíng shǔ qì qīng,xūn fēng wēi dòng rù shū líng。
重重草树高低绿,叠叠峰峦远近青。zhòng zhòng cǎo shù gāo dī lǜ,dié dié fēng luán yuǎn jìn qīng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭眼暂明,风烟浓淡媚郊坰。wǎn shàng wēi tíng yǎn zàn míng,fēng yān nóng dàn mèi jiāo jiōng。
个中妙处吟难尽,分付人间作画屏。gè zhōng miào chù yín nán jǐn,fēn fù rén jiān zuò huà píng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭喜作晴,亦思郊外一闲行。wǎn shàng wēi tíng xǐ zuò qíng,yì sī jiāo wài yī xián xíng。
无端骑从相遮护,不放山翁适野情。wú duān qí cóng xiāng zhē hù,bù fàng shān wēng shì yě qíng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭瞰野塘,藕花无数散清香。wǎn shàng wēi tíng kàn yě táng,ǒu huā wú shù sàn qīng xiāng。
若为荷叶分青绿,一半红妆半淡妆。ruò wèi hé yè fēn qīng lǜ,yī bàn hóng zhuāng bàn dàn zhuāng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭看绿荷,风翻荷叶欲藏花。wǎn shàng wēi tíng kàn lǜ hé,fēng fān hé yè yù cáng huā。
使君要见红妆面,莫放碧云重叠遮。shǐ jūn yào jiàn hóng zhuāng miàn,mò fàng bì yún zhòng dié zhē。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭逸兴多,却寻小艇下烟波。wǎn shàng wēi tíng yì xīng duō,què xún xiǎo tǐng xià yān bō。
酒狂聊作碧筒饮,折尽花间几柄荷。jiǔ kuáng liáo zuò bì tǒng yǐn,zhé jǐn huā jiān jǐ bǐng hé。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭侧耳听,新蝉噪罢乱蛙鸣。wǎn shàng wēi tíng cè ěr tīng,xīn chán zào bà luàn wā míng。
老来只是便幽静,颇厌人间强聒声。lǎo lái zhǐ shì biàn yōu jìng,pǒ yàn rén jiān qiáng guā shēng。

又登碧云亭感怀三十首

吴芾

晚上危亭兴未穷,仰看星斗已悬空。wǎn shàng wēi tíng xīng wèi qióng,yǎng kàn xīng dòu yǐ xuán kōng。
可怜熠耀飞撩乱,也欲争光迥野中。kě lián yì yào fēi liāo luàn,yě yù zhēng guāng jiǒng yě zhōng。