古诗词

纪梦

吴芾

平生好山水,至老心不移。píng shēng hǎo shān shuǐ,zhì lǎo xīn bù yí。
每闻有佳处,欲见唯恐迟。měi wén yǒu jiā chù,yù jiàn wéi kǒng chí。
相去虽云远,不惮脚力疲。xiāng qù suī yún yuǎn,bù dàn jiǎo lì pí。
纵不能得到,夜梦必见之。zòng bù néng dé dào,yè mèng bì jiàn zhī。
晚岁卜筑地,一半在翠微。wǎn suì bo zhù dì,yī bàn zài cuì wēi。
山水既俱胜,景物还相宜。shān shuǐ jì jù shèng,jǐng wù hái xiāng yí。
旁人来睹此,已自心目怡。páng rén lái dǔ cǐ,yǐ zì xīn mù yí。
若乃梦中见,则又远过斯。ruò nǎi mèng zhōng jiàn,zé yòu yuǎn guò sī。
高山与流水,到处皆崛奇。gāo shān yǔ liú shuǐ,dào chù jiē jué qí。
其间有楼观,金碧仍相辉。qí jiān yǒu lóu guān,jīn bì réng xiāng huī。
幽深极险怪,皆世所未窥。yōu shēn jí xiǎn guài,jiē shì suǒ wèi kuī。
谓必神仙窟,非世所得知。wèi bì shén xiān kū,fēi shì suǒ dé zhī。
不谓我凡骨,乃获来游嬉。bù wèi wǒ fán gǔ,nǎi huò lái yóu xī。
恍然若惊觉,有如天上归。huǎng rán ruò jīng jué,yǒu rú tiān shàng guī。
是岂造物者,不与人相违。shì qǐ zào wù zhě,bù yǔ rén xiāng wéi。
知我有雅好,特以此见贻。zhī wǒ yǒu yǎ hǎo,tè yǐ cǐ jiàn yí。
嗟我今老矣,万事都弃遗。jiē wǒ jīn lǎo yǐ,wàn shì dōu qì yí。
犹有山水债,未能忘梦思。yóu yǒu shān shuǐ zhài,wèi néng wàng mèng sī。
他日或蝉蜕,百态不愿为。tā rì huò chán tuì,bǎi tài bù yuàn wèi。
只愿海山去,赴我赤松期。zhǐ yuàn hǎi shān qù,fù wǒ chì sōng qī。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

晚晴三首

吴芾

三分春色二分过,那更连宵风雨多。sān fēn chūn sè èr fēn guò,nà gèng lián xiāo fēng yǔ duō。
试向园中问消息,不知还尚有花么。shì xiàng yuán zhōng wèn xiāo xī,bù zhī hái shàng yǒu huā me。

和许守游春

吴芾

玉蕊琼葩压众芳,一时纵赏拥如墙。yù ruǐ qióng pā yā zhòng fāng,yī shí zòng shǎng yōng rú qiáng。
花边笑索银瓶酒,知是谁家白面郎。huā biān xiào suǒ yín píng jiǔ,zhī shì shuí jiā bái miàn láng。

和许守游春

吴芾

结客行行入翠微,桃源深处醉芳菲。jié kè xíng xíng rù cuì wēi,táo yuán shēn chù zuì fāng fēi。
狂歌不减刘公干,尽日花间坐不归。kuáng gē bù jiǎn liú gōng gàn,jǐn rì huā jiān zuò bù guī。

和许守游春

吴芾

尊前莫惜千金费,醉里能令万事轻。zūn qián mò xī qiān jīn fèi,zuì lǐ néng lìng wàn shì qīng。
须信人生行乐耳,此身何用绊浮名。xū xìn rén shēng xíng lè ěr,cǐ shēn hé yòng bàn fú míng。

二十七日泛舟偶成

吴芾

小舟游漾小池中,偶与吾人笑语同。xiǎo zhōu yóu yàng xiǎo chí zhōng,ǒu yǔ wú rén xiào yǔ tóng。
好把钓竿烟雨里,一蓑放我作渔翁。hǎo bǎ diào gān yān yǔ lǐ,yī suō fàng wǒ zuò yú wēng。

登舟

吴芾

天怜行客困阳秋,许舍车徒上小舟。tiān lián xíng kè kùn yáng qiū,xǔ shě chē tú shàng xiǎo zhōu。
十里好风袪滞思,一溪寒水助清游。shí lǐ hǎo fēng qū zhì sī,yī xī hán shuǐ zhù qīng yóu。

去郡登舟偶成一绝

吴芾

脱得身来上短篷,飘然初试一帆风。tuō dé shēn lái shàng duǎn péng,piāo rán chū shì yī fān fēng。
孤城回首知何处,只有凌歊在眼中。gū chéng huí shǒu zhī hé chù,zhǐ yǒu líng xiāo zài yǎn zhōng。

四月二十一日同妻孥泛舟登吕氏济川亭二首

吴芾

不到兹山二十秋,重来山水更清幽。bù dào zī shān èr shí qiū,zhòng lái shān shuǐ gèng qīng yōu。
无因得向岩前住,日日持竿上钓舟。wú yīn dé xiàng yán qián zhù,rì rì chí gān shàng diào zhōu。

四月二十一日同妻孥泛舟登吕氏济川亭二首

吴芾

吕公清德著吾乡,生爱兹山死便藏。lǚ gōng qīng dé zhù wú xiāng,shēng ài zī shān sǐ biàn cáng。
顾我来游虽恨晚,尚思杖屦共徜徉。gù wǒ lái yóu suī hèn wǎn,shàng sī zhàng jù gòng cháng yáng。

渡钱塘江

吴芾

万顷烟波一叶轻,风来枕上觉凉生。wàn qǐng yān bō yī yè qīng,fēng lái zhěn shàng jué liáng shēng。
我行触热浑无奈,却喜身心得顿清。wǒ xíng chù rè hún wú nài,què xǐ shēn xīn dé dùn qīng。