古诗词

送津儿之官丽水

吴芾

忆我初仕时,不敢望高位。yì wǒ chū shì shí,bù gǎn wàng gāo wèi。
但得宰一同,便可行己志。dàn dé zǎi yī tóng,biàn kě xíng jǐ zhì。
实惠傥及民,死亦有生气。shí huì tǎng jí mín,sǐ yì yǒu shēng qì。
况复著阴功,子孙将不坠。kuàng fù zhù yīn gōng,zi sūn jiāng bù zhuì。
胡为人惮之,百计欲求避。hú wèi rén dàn zhī,bǎi jì yù qiú bì。
我闻事无难,辞难岂为义。wǒ wén shì wú nán,cí nán qǐ wèi yì。
世路虽多艰,官途须历试。shì lù suī duō jiān,guān tú xū lì shì。
是用俾吾儿,往当民社寄。shì yòng bǐ wú ér,wǎng dāng mín shè jì。
眷言古括州,山水有佳致。juàn yán gǔ kuò zhōu,shān shuǐ yǒu jiā zhì。
我尚记昔年,尝为郡守贰。wǒ shàng jì xī nián,cháng wèi jùn shǒu èr。
虽无德在人,人亦安平易。suī wú dé zài rén,rén yì ān píng yì。
百里闻汝来,想见多忻慰。bǎi lǐ wén rǔ lái,xiǎng jiàn duō xīn wèi。
要当尽此心,有以塞其意。yào dāng jǐn cǐ xīn,yǒu yǐ sāi qí yì。
诚能使吏民,自此知怀畏。chéng néng shǐ lì mín,zì cǐ zhī huái wèi。
家家各安居,人人共称治。jiā jiā gè ān jū,rén rén gòng chēng zhì。
纵或罹谤伤,固自有公议。zòng huò lí bàng shāng,gù zì yǒu gōng yì。
有如汝所存,俯仰似无愧。yǒu rú rǔ suǒ cún,fǔ yǎng shì wú kuì。
功名馀事耳,何必成与遂。gōng míng yú shì ěr,hé bì chéng yǔ suì。
年来我挂冠,方得闲中味。nián lái wǒ guà guān,fāng dé xián zhōng wèi。
无乃逼桑榆,七十仍有二。wú nǎi bī sāng yú,qī shí réng yǒu èr。
知复几何时,得见汝娱侍。zhī fù jǐ hé shí,dé jiàn rǔ yú shì。
虽幸枕湖山,已辟幽栖地。suī xìng zhěn hú shān,yǐ pì yōu qī dì。
有诗谁伴吟,有酒谁同醉。yǒu shī shuí bàn yín,yǒu jiǔ shuí tóng zuì。
正欲汝相随,俄然又相离。zhèng yù rǔ xiāng suí,é rán yòu xiāng lí。
会须早归来,日作斑衣戏。huì xū zǎo guī lái,rì zuò bān yī xì。
个中有真乐,岂必三旌贲。gè zhōng yǒu zhēn lè,qǐ bì sān jīng bēn。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

喜雪

吴芾

糁遍山巅与水涯,天公着意做年华。sǎn biàn shān diān yǔ shuǐ yá,tiān gōng zhe yì zuò nián huá。
要令腊里呈三白,时向空中散六花。yào lìng là lǐ chéng sān bái,shí xiàng kōng zhōng sàn liù huā。
勒住玉梅还可恨,妆成琼树却堪夸。lēi zhù yù méi hái kě hèn,zhuāng chéng qióng shù què kān kuā。
须知造物忧民切,预把丰穰报万家。xū zhī zào wù yōu mín qiè,yù bǎ fēng ráng bào wàn jiā。

喜雪

吴芾

雪意初疑作不成,才飞数片又还晴。xuě yì chū yí zuò bù chéng,cái fēi shù piàn yòu hái qíng。
正思润泽沾千里,忽见缤纷满一城。zhèng sī rùn zé zhān qiān lǐ,hū jiàn bīn fēn mǎn yī chéng。
凋郡共欣消沴气,老农相庆沸欢声。diāo jùn gòng xīn xiāo lì qì,lǎo nóng xiāng qìng fèi huān shēng。
我将尽把姑溪酿,要与邦人乐太平。wǒ jiāng jǐn bǎ gū xī niàng,yào yǔ bāng rén lè tài píng。

喜雪

吴芾

冻云黯淡浩无涯,雪阵横空势欲斜。dòng yún àn dàn hào wú yá,xuě zhèn héng kōng shì yù xié。
入户有人疑柳絮,绕园无处认梅花。rù hù yǒu rén yí liǔ xù,rào yuán wú chù rèn méi huā。
举头顿觉青山老,扑面还惊绿鬓华。jǔ tóu dùn jué qīng shān lǎo,pū miàn hái jīng lǜ bìn huá。
我醉未眠愁酒尽,挈瓶来问尔东家。wǒ zuì wèi mián chóu jiǔ jǐn,qiè píng lái wèn ěr dōng jiā。

和鲁漕途中喜雪

吴芾

陡觉同云翳四山,卷帘聊复望江干。dǒu jué tóng yún yì sì shān,juǎn lián liáo fù wàng jiāng gàn。
举头喜见迎春雪,抱膝从教彻地寒。jǔ tóu xǐ jiàn yíng chūn xuě,bào xī cóng jiào chè dì hán。
预卜丰穰知岁乐,潜消瘴疠想民安。yù bo fēng ráng zhī suì lè,qián xiāo zhàng lì xiǎng mín ān。
一樽正欲同清赏,咫尺胡为会合难。yī zūn zhèng yù tóng qīng shǎng,zhǐ chǐ hú wèi huì hé nán。

和津喜雪二首

吴芾

六花一夜降中天,飞绕吾庐顿满前。liù huā yī yè jiàng zhōng tiān,fēi rào wú lú dùn mǎn qián。
幻出仙家新窟宅,疑非尘世旧山川。huàn chū xiān jiā xīn kū zhái,yí fēi chén shì jiù shān chuān。
但惊岩上青松老,不见天边白雁连。dàn jīng yán shàng qīng sōng lǎo,bù jiàn tiān biān bái yàn lián。
赖有瓮头新酿熟,何妨沉醉度残年。lài yǒu wèng tóu xīn niàng shú,hé fáng chén zuì dù cán nián。

和津喜雪二首

吴芾

我爱平湖绕碧山,山光倒碧到樽前。wǒ ài píng hú rào bì shān,shān guāng dào bì dào zūn qián。
同云何事迷千嶂,飞雪俄然蔽一川。tóng yún hé shì mí qiān zhàng,fēi xuě é rán bì yī chuān。
纵使玉楼从地涌,便教银阙与天连。zòng shǐ yù lóu cóng dì yǒng,biàn jiào yín quē yǔ tiān lián。
到头幻化非真实,争似湖山耐岁年。dào tóu huàn huà fēi zhēn shí,zhēng shì hú shān nài suì nián。

和许守喜雪韵

吴芾

冻云垂地木停号,六出飞花遍九皋。dòng yún chuí dì mù tíng hào,liù chū fēi huā biàn jiǔ gāo。
已见随车翻缟带,还疑纵猎散风毛。yǐ jiàn suí chē fān gǎo dài,hái yí zòng liè sàn fēng máo。
幽人乘兴空回棹,公子无言独拥袍。yōu rén chéng xīng kōng huí zhào,gōng zi wú yán dú yōng páo。
顾我年来诗思涩,强吟冰柱愧才高。gù wǒ nián lái shī sī sè,qiáng yín bīng zhù kuì cái gāo。

元宵雪作因成短句

吴芾

天公着意做元宵,陡使新春乐事饶。tiān gōng zhe yì zuò yuán xiāo,dǒu shǐ xīn chūn lè shì ráo。
已放金莲开陆地,更疑银阙下云霄。yǐ fàng jīn lián kāi lù dì,gèng yí yín quē xià yún xiāo。
坐中星斗浑相照,庭下琼瑰更乱飘。zuò zhōng xīng dòu hún xiāng zhào,tíng xià qióng guī gèng luàn piāo。
佳客莫辞通夕醉,要令来岁记今朝。jiā kè mò cí tōng xī zuì,yào lìng lái suì jì jīn cháo。

是日大雪际晚复晴月色辉映尤为可喜偶成数句

吴芾

满城着地折红莲,天使今宵乐事全。mǎn chéng zhe dì zhé hóng lián,tiān shǐ jīn xiāo lè shì quán。
已是雪中千里白,更兼月色十分圆。yǐ shì xuě zhōng qiān lǐ bái,gèng jiān yuè sè shí fēn yuán。
胡为佳客犹辞醉,正恐明年未必然。hú wèi jiā kè yóu cí zuì,zhèng kǒng míng nián wèi bì rán。
我欲乞身归去也,悬知此酒是离筵。wǒ yù qǐ shēn guī qù yě,xuán zhī cǐ jiǔ shì lí yán。

和王夷仲雪中见贻

吴芾

岁晚端居寂寞滨,雪花零乱更愁人。suì wǎn duān jū jì mò bīn,xuě huā líng luàn gèng chóu rén。
卷帘已觉青山老,入座仍添白发新。juǎn lián yǐ jué qīng shān lǎo,rù zuò réng tiān bái fā xīn。
写景自怜佳句少,论交还喜宿心亲。xiě jǐng zì lián jiā jù shǎo,lùn jiāo hái xǐ sù xīn qīn。
来诗况复清如雪,想见吟成泣鬼神。lái shī kuàng fù qīng rú xuě,xiǎng jiàn yín chéng qì guǐ shén。

待雪不至呈子仪

吴芾

冬暖方忧雪意悭,俄然飘洒到人间。dōng nuǎn fāng yōu xuě yì qiān,é rán piāo sǎ dào rén jiān。
夜闻便谓迷三径,晓看依然在半山。yè wén biàn wèi mí sān jìng,xiǎo kàn yī rán zài bàn shān。
明日既容残腊去,今朝已是迫春还。míng rì jì róng cán là qù,jīn cháo yǐ shì pò chūn hái。
如何滕六浑无意,不上云霄叩九关。rú hé téng liù hún wú yì,bù shàng yún xiāo kòu jiǔ guān。

三月十一日风雹

吴芾

向晚欣逢霁色开,方思花下共衔杯。xiàng wǎn xīn féng jì sè kāi,fāng sī huā xià gòng xián bēi。
一时雨雹排檐急,万里风云卷地来。yī shí yǔ báo pái yán jí,wàn lǐ fēng yún juǎn dì lái。
扫荡千花真可恨,摧残二麦亦堪哀。sǎo dàng qiān huā zhēn kě hèn,cuī cán èr mài yì kān āi。
赏心乐事俱休矣,惆怅青春去不回。shǎng xīn lè shì jù xiū yǐ,chóu chàng qīng chūn qù bù huí。

初夏登城上有感

吴芾

来守孤城忽两期,可堪登眺又斜晖。lái shǒu gū chéng hū liǎng qī,kě kān dēng tiào yòu xié huī。
经春不见流莺语,终日唯看乳燕飞。jīng chūn bù jiàn liú yīng yǔ,zhōng rì wéi kàn rǔ yàn fēi。
风舞新荷青袅袅,烟笼细柳绿依依。fēng wǔ xīn hé qīng niǎo niǎo,yān lóng xì liǔ lǜ yī yī。
此邦纵美非吾土,莫怪山翁只念归。cǐ bāng zòng měi fēi wú tǔ,mò guài shān wēng zhǐ niàn guī。

和朱世同夜坐待月

吴芾

新凉初入我庭中,满座清风孰与同。xīn liáng chū rù wǒ tíng zhōng,mǎn zuò qīng fēng shú yǔ tóng。
已喜故人来聚首,那堪明月更当空。yǐ xǐ gù rén lái jù shǒu,nà kān míng yuè gèng dāng kōng。
满倾浊酒休辞醉,剩作新诗莫讳穷。mǎn qīng zhuó jiǔ xiū cí zuì,shèng zuò xīn shī mò huì qióng。
屈指如今诗酒社,有谁胸次得如公。qū zhǐ rú jīn shī jiǔ shè,yǒu shuí xiōng cì dé rú gōng。

十六夜再登月台

吴芾

虚度中秋颇动怀,今宵却再上高台。xū dù zhōng qiū pǒ dòng huái,jīn xiāo què zài shàng gāo tái。
强延风月虽聊尔,一对江山亦快哉。qiáng yán fēng yuè suī liáo ěr,yī duì jiāng shān yì kuài zāi。
小子仍携竹叶至,同僚还折桂枝来。xiǎo zi réng xié zhú yè zhì,tóng liáo hái zhé guì zhī lái。
老夫为尔牵诗兴,笑向花前覆一杯。lǎo fū wèi ěr qiān shī xīng,xiào xiàng huā qián fù yī bēi。