古诗词

送津儿之官丽水

吴芾

忆我初仕时,不敢望高位。yì wǒ chū shì shí,bù gǎn wàng gāo wèi。
但得宰一同,便可行己志。dàn dé zǎi yī tóng,biàn kě xíng jǐ zhì。
实惠傥及民,死亦有生气。shí huì tǎng jí mín,sǐ yì yǒu shēng qì。
况复著阴功,子孙将不坠。kuàng fù zhù yīn gōng,zi sūn jiāng bù zhuì。
胡为人惮之,百计欲求避。hú wèi rén dàn zhī,bǎi jì yù qiú bì。
我闻事无难,辞难岂为义。wǒ wén shì wú nán,cí nán qǐ wèi yì。
世路虽多艰,官途须历试。shì lù suī duō jiān,guān tú xū lì shì。
是用俾吾儿,往当民社寄。shì yòng bǐ wú ér,wǎng dāng mín shè jì。
眷言古括州,山水有佳致。juàn yán gǔ kuò zhōu,shān shuǐ yǒu jiā zhì。
我尚记昔年,尝为郡守贰。wǒ shàng jì xī nián,cháng wèi jùn shǒu èr。
虽无德在人,人亦安平易。suī wú dé zài rén,rén yì ān píng yì。
百里闻汝来,想见多忻慰。bǎi lǐ wén rǔ lái,xiǎng jiàn duō xīn wèi。
要当尽此心,有以塞其意。yào dāng jǐn cǐ xīn,yǒu yǐ sāi qí yì。
诚能使吏民,自此知怀畏。chéng néng shǐ lì mín,zì cǐ zhī huái wèi。
家家各安居,人人共称治。jiā jiā gè ān jū,rén rén gòng chēng zhì。
纵或罹谤伤,固自有公议。zòng huò lí bàng shāng,gù zì yǒu gōng yì。
有如汝所存,俯仰似无愧。yǒu rú rǔ suǒ cún,fǔ yǎng shì wú kuì。
功名馀事耳,何必成与遂。gōng míng yú shì ěr,hé bì chéng yǔ suì。
年来我挂冠,方得闲中味。nián lái wǒ guà guān,fāng dé xián zhōng wèi。
无乃逼桑榆,七十仍有二。wú nǎi bī sāng yú,qī shí réng yǒu èr。
知复几何时,得见汝娱侍。zhī fù jǐ hé shí,dé jiàn rǔ yú shì。
虽幸枕湖山,已辟幽栖地。suī xìng zhěn hú shān,yǐ pì yōu qī dì。
有诗谁伴吟,有酒谁同醉。yǒu shī shuí bàn yín,yǒu jiǔ shuí tóng zuì。
正欲汝相随,俄然又相离。zhèng yù rǔ xiāng suí,é rán yòu xiāng lí。
会须早归来,日作斑衣戏。huì xū zǎo guī lái,rì zuò bān yī xì。
个中有真乐,岂必三旌贲。gè zhōng yǒu zhēn lè,qǐ bì sān jīng bēn。

吴芾

宋台州仙居人,字明可,号湖山居士。高宗绍兴二年进士。为秘书省正字,以不附秦桧,出为处、婺、越三州通判。后除殿中侍御史,力主高宗亲征。孝宗即位,历知婺州、绍兴、临安,累迁吏部侍郎。以刚直见忌,求去。以龙图阁直学士致仕。卒谥康肃。有《湖山集》。 吴芾的作品>>

猜您喜欢

挽翟伯寿二首

吴芾

少日为僚古乐成,一时共喜得豪英。shǎo rì wèi liáo gǔ lè chéng,yī shí gòng xǐ dé háo yīng。
盍簪便有功名志,倾盖曾无世俗情。hé zān biàn yǒu gōng míng zhì,qīng gài céng wú shì sú qíng。
回想旧游如昨梦,顿成尘迹负平生。huí xiǎng jiù yóu rú zuó mèng,dùn chéng chén jì fù píng shēng。
故人倒指雕零尽,矫首佳城泪欲倾。gù rén dào zhǐ diāo líng jǐn,jiǎo shǒu jiā chéng lèi yù qīng。

挽徐子固

吴芾

相逢一笑记临安,倒指今逾二十年。xiāng féng yī xiào jì lín ān,dào zhǐ jīn yú èr shí nián。
别后每思论旧事,朝来忽报启新阡。bié hòu měi sī lùn jiù shì,cháo lái hū bào qǐ xīn qiān。
莅官凛凛风犹在,居里恂恂誉更传。lì guān lǐn lǐn fēng yóu zài,jū lǐ xún xún yù gèng chuán。
遥想武陵溪上路,送车千两一潸然。yáo xiǎng wǔ líng xī shàng lù,sòng chē qiān liǎng yī shān rán。

挽季行可

吴芾

当年阙下久栖迟,故里归来万事非。dāng nián quē xià jiǔ qī chí,gù lǐ guī lái wàn shì fēi。
访旧几人成鬼录,伤君未老弃亲闱。fǎng jiù jǐ rén chéng guǐ lù,shāng jūn wèi lǎo qì qīn wéi。
开樽尚想延宾醉,发廪犹思赈岁饥。kāi zūn shàng xiǎng yán bīn zuì,fā lǐn yóu sī zhèn suì jī。
积庆流芳知未艾,会看门户日光辉。jī qìng liú fāng zhī wèi ài,huì kàn mén hù rì guāng huī。

挽五兄知府二首

吴芾

平生臭味最相投,方喜同时得退休。píng shēng chòu wèi zuì xiāng tóu,fāng xǐ tóng shí dé tuì xiū。
正欲从容陪杖屦,从兹萧散老林丘。zhèng yù cóng róng péi zhàng jù,cóng zī xiāo sàn lǎo lín qiū。
高标岂料成千古,遗爱空嗟满一州。gāo biāo qǐ liào chéng qiān gǔ,yí ài kōng jiē mǎn yī zhōu。
兄弟凋零复无继,故山谁与我同游。xiōng dì diāo líng fù wú jì,gù shān shuí yǔ wǒ tóng yóu。

挽五兄知府二首

吴芾

三吴意气各翩翩,尚忆俱游太学年。sān wú yì qì gè piān piān,shàng yì jù yóu tài xué nián。
伯氏久惊归厚夜,吾兄远复掩新阡。bó shì jiǔ jīng guī hòu yè,wú xiōng yuǎn fù yǎn xīn qiān。
自怜门户今衰矣,回想音容祇泫然。zì lián mén hù jīn shuāi yǐ,huí xiǎng yīn róng qí xuàn rán。
犹幸诸儿浑竞爽,他时当不负家传。yóu xìng zhū ér hún jìng shuǎng,tā shí dāng bù fù jiā chuán。

挽钱省干

吴芾

高义由来擅月评,壮年锐志立功名。gāo yì yóu lái shàn yuè píng,zhuàng nián ruì zhì lì gōng míng。
助平逆党谋先定,谩骂凶酋色不惊。zhù píng nì dǎng móu xiān dìng,mán mà xiōng qiú sè bù jīng。
赤帻蹉跎怜晚景,青云腾蹋负平生。chì zé cuō tuó lián wǎn jǐng,qīng yún téng tà fù píng shēng。
只应馀庆钟兰玉,桂籍传芳奕世荣。zhǐ yīng yú qìng zhōng lán yù,guì jí chuán fāng yì shì róng。

挽陈巡检

吴芾

夫君端是一时豪,排难捐躯不惮劳。fū jūn duān shì yī shí háo,pái nán juān qū bù dàn láo。
忠义自能全里社,姓名那肯辱铨曹。zhōng yì zì néng quán lǐ shè,xìng míng nà kěn rǔ quán cáo。
一生倜傥心常逸,五世团栾寿更高。yī shēng tì tǎng xīn cháng yì,wǔ shì tuán luán shòu gèng gāo。
瞑目定知无可憾,九原风树漫悲号。míng mù dìng zhī wú kě hàn,jiǔ yuán fēng shù màn bēi hào。

挽王之先

吴芾

壮志凌云气吐虹,才华高出辈流中。zhuàng zhì líng yún qì tǔ hóng,cái huá gāo chū bèi liú zhōng。
读书不负建楼意,好客尚赊投辖风。dú shū bù fù jiàn lóu yì,hǎo kè shàng shē tóu xiá fēng。
鹗荐共期登虎榜,鹢飞无复到蟾宫。è jiàn gòng qī dēng hǔ bǎng,yì fēi wú fù dào chán gōng。
春来池馆浑如旧,梦觉黄粱事已空。chūn lái chí guǎn hún rú jiù,mèng jué huáng liáng shì yǐ kōng。

挽应伟节尊人

吴芾

归来闾里问高年,此日惟公五福全。guī lái lǘ lǐ wèn gāo nián,cǐ rì wéi gōng wǔ fú quán。
三世儒科身及见,四经乡饮众推先。sān shì rú kē shēn jí jiàn,sì jīng xiāng yǐn zhòng tuī xiān。
安时不恨青衫晚,适意还欣彩服鲜。ān shí bù hèn qīng shān wǎn,shì yì hái xīn cǎi fú xiān。
终始哀荣无可憾,想应含笑入黄泉。zhōng shǐ āi róng wú kě hàn,xiǎng yīng hán xiào rù huáng quán。

挽席夫人二首

吴芾

持身礼法动无违,四德如君古亦稀。chí shēn lǐ fǎ dòng wú wéi,sì dé rú jūn gǔ yì xī。
大国增封光典册,长年献寿拥庭闱。dà guó zēng fēng guāng diǎn cè,zhǎng nián xiàn shòu yōng tíng wéi。
俄惊蒿里飞丹旐,尚想萱堂玩彩衣。é jīng hāo lǐ fēi dān zhào,shàng xiǎng xuān táng wán cǎi yī。
窃意生前犹有恨,沙堤不及见公归。qiè yì shēng qián yóu yǒu hèn,shā dī bù jí jiàn gōng guī。

挽席夫人二首

吴芾

猗欤陶母世称贤,生子还持辅佐权。yī yú táo mǔ shì chēng xián,shēng zi hái chí fǔ zuǒ quán。
政府旧曾迎象服,成都重见拥戎旃。zhèng fǔ jiù céng yíng xiàng fú,chéng dōu zhòng jiàn yōng róng zhān。
佳城闭处千车集,华屋生来五福全。jiā chéng bì chù qiān chē jí,huá wū shēng lái wǔ fú quán。
终始衰荣今已矣,空馀陈迹载青编。zhōng shǐ shuāi róng jīn yǐ yǐ,kōng yú chén jì zài qīng biān。

闻伯可郎中锐然有冥鸿之举小诗奉庆

吴芾

郎省声猷蔼搢绅,看看步武到通津。láng shěng shēng yóu ǎi jìn shēn,kàn kàn bù wǔ dào tōng jīn。
合留北阙扶宸极,却向西溪整钓纶。hé liú běi quē fú chén jí,què xiàng xī xī zhěng diào lún。
愧我暮年方谢事,羡君壮岁便抽身。kuì wǒ mù nián fāng xiè shì,xiàn jūn zhuàng suì biàn chōu shēn。
时贤莫把衰翁比,林下如君只一人。shí xián mò bǎ shuāi wēng bǐ,lín xià rú jūn zhǐ yī rén。

和泽民求海棠

吴芾

君是诗中老作家,笑将丽句换名花。jūn shì shī zhōng lǎo zuò jiā,xiào jiāng lì jù huàn míng huā。
花因诗去情非浅,诗为花来语更嘉。huā yīn shī qù qíng fēi qiǎn,shī wèi huā lái yǔ gèng jiā。
须好栽培承雨露,莫令憔悴困尘沙。xū hǎo zāi péi chéng yǔ lù,mò lìng qiáo cuì kùn chén shā。
他年烂漫如西蜀,我欲从君看绮霞。tā nián làn màn rú xī shǔ,wǒ yù cóng jūn kàn qǐ xiá。

酬杨直阁知府

吴芾

识破人间伪与真,自怜扰扰百年身。shí pò rén jiān wěi yǔ zhēn,zì lián rǎo rǎo bǎi nián shēn。
谁教来作剖符客,仍更去为分阃人。shuí jiào lái zuò pōu fú kè,réng gèng qù wèi fēn kǔn rén。
故里溪山空入梦,旧家亭馆想生尘。gù lǐ xī shān kōng rù mèng,jiù jiā tíng guǎn xiǎng shēng chén。
愿言天意终从欲,归去林间度几春。yuàn yán tiān yì zhōng cóng yù,guī qù lín jiān dù jǐ chūn。

登卧龙山

吴芾

岿然千古卧龙山,节物年来□旧观。kuī rán qiān gǔ wò lóng shān,jié wù nián lái jiù guān。
犹有楼台出天半,正令星斗逼人寒。yóu yǒu lóu tái chū tiān bàn,zhèng lìng xīng dòu bī rén hán。
春风偶种花千树,夏日仍栽竹万竿。chūn fēng ǒu zhǒng huā qiān shù,xià rì réng zāi zhú wàn gān。
自愧牧民无实□,漫留佳致后来看。zì kuì mù mín wú shí,màn liú jiā zhì hòu lái kàn。