古诗词

远眺

胡仲弓

袖手独凭栏,乾坤杯酒间。xiù shǒu dú píng lán,qián kūn bēi jiǔ jiān。
此心常坦易,何地不宽闲。cǐ xīn cháng tǎn yì,hé dì bù kuān xián。
木落山头秃,冰坚水面顽。mù luò shān tóu tū,bīng jiān shuǐ miàn wán。
梅花可人意,一见一开颜。méi huā kě rén yì,yī jiàn yī kāi yán。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

晚梅次韵

胡仲弓

准拟和羹滋味成,如何尚带隔年英。zhǔn nǐ hé gēng zī wèi chéng,rú hé shàng dài gé nián yīng。
春风可是无分别,遣放夭桃相并生。chūn fēng kě shì wú fēn bié,qiǎn fàng yāo táo xiāng bìng shēng。

晚梅次韵

胡仲弓

年少丛中最老成,春风一点尚留情。nián shǎo cóng zhōng zuì lǎo chéng,chūn fēng yī diǎn shàng liú qíng。
先生早晚调羹去,说与群儿莫浪争。xiān shēng zǎo wǎn diào gēng qù,shuō yǔ qún ér mò làng zhēng。

怀林梅臞

胡仲弓

梅花寂寂几黄昏,见说青毡属耳孙。méi huā jì jì jǐ huáng hūn,jiàn shuō qīng zhān shǔ ěr sūn。
欲访咸平旧香影,无僮无鹤暗销魂。yù fǎng xián píng jiù xiāng yǐng,wú tóng wú hè àn xiāo hún。

落梅

胡仲弓

花本无情却有情,谁将开落拟浮生。huā běn wú qíng què yǒu qíng,shuí jiāng kāi luò nǐ fú shēng。
盈虚自是天机事,错认楼前羌笛声。yíng xū zì shì tiān jī shì,cuò rèn lóu qián qiāng dí shēng。

落梅

胡仲弓

南枝不与北枝同,及早开时及早空。nán zhī bù yǔ běi zhī tóng,jí zǎo kāi shí jí zǎo kōng。
莫笑北枝开较晚,前头毕竟有春风。mò xiào běi zhī kāi jiào wǎn,qián tóu bì jìng yǒu chūn fēng。

寻梅

胡仲弓

因探梅花踏晓云,隔墙时有暗香闻。yīn tàn méi huā tà xiǎo yún,gé qiáng shí yǒu àn xiāng wén。
枝头才漏春消息,便带春愁一二分。zhī tóu cái lòu chūn xiāo xī,biàn dài chūn chóu yī èr fēn。

题高伯寿墨梅

胡仲弓

才见梅花喜溢眉,无声诗索有声诗。cái jiàn méi huā xǐ yì méi,wú shēng shī suǒ yǒu shēng shī。
自从即墨移来种,莫辨南枝与北枝。zì cóng jí mò yí lái zhǒng,mò biàn nán zhī yǔ běi zhī。

题高伯寿墨梅

胡仲弓

生来洁白本无瑕,剪雪裁冰擅一家。shēng lái jié bái běn wú xiá,jiǎn xuě cái bīng shàn yī jiā。
堪叹俗流刚点涴,故将水墨写梅花。kān tàn sú liú gāng diǎn wò,gù jiāng shuǐ mò xiě méi huā。

闺情

胡仲弓

宝镜愁看泪脸红,银瓶冷落若为容。bǎo jìng chóu kàn lèi liǎn hóng,yín píng lěng luò ruò wèi róng。
梦魂不怕关山险,飞过巫山十二峰。mèng hún bù pà guān shān xiǎn,fēi guò wū shān shí èr fēng。

闺怨

胡仲弓

君居楚尾妾吴头,咫尺天涯作许愁。jūn jū chǔ wěi qiè wú tóu,zhǐ chǐ tiān yá zuò xǔ chóu。
多谢有情江上月,夜深分照两家楼。duō xiè yǒu qíng jiāng shàng yuè,yè shēn fēn zhào liǎng jiā lóu。

闺怨

胡仲弓

别后妆台镜懒开,倚门日日望书来。bié hòu zhuāng tái jìng lǎn kāi,yǐ mén rì rì wàng shū lái。
西风吹过衡阳雁,雁已归回郎未回。xī fēng chuī guò héng yáng yàn,yàn yǐ guī huí láng wèi huí。

雨中有怀

胡仲弓

几度怀人风雨中,篝灯坐待鼓三通。jǐ dù huái rén fēng yǔ zhōng,gōu dēng zuò dài gǔ sān tōng。
寸心同指长江水,君向西流我向东。cùn xīn tóng zhǐ zhǎng jiāng shuǐ,jūn xiàng xī liú wǒ xiàng dōng。

豆粥

胡仲弓

豆白宜烹玉糁糜,绝胜云子雪翻匙。dòu bái yí pēng yù sǎn mí,jué shèng yún zi xuě fān shi。
芜蒌亭上冰霜里,曾与君王疗一饥。wú lóu tíng shàng bīng shuāng lǐ,céng yǔ jūn wáng liáo yī jī。

秘书省墨竹

胡仲弓

写出此君真面目,笔端造化少人知。xiě chū cǐ jūn zhēn miàn mù,bǐ duān zào huà shǎo rén zhī。
我疑与可今犹在,安得东坡共赋诗。wǒ yí yǔ kě jīn yóu zài,ān dé dōng pō gòng fù shī。

闻西事有感

胡仲弓

春水方生秋又残,上流无处避风寒。chūn shuǐ fāng shēng qiū yòu cán,shàng liú wú chù bì fēng hán。
杜鹃飞向东南去,怕见如今蜀道难。dù juān fēi xiàng dōng nán qù,pà jiàn rú jīn shǔ dào nán。