古诗词

胡仲弓

独坐过湖船,凉生欲暮天。dú zuò guò hú chuán,liáng shēng yù mù tiān。
鸥眠汀草乱,鱼跃浪花圆。ōu mián tīng cǎo luàn,yú yuè làng huā yuán。
足迹烟霞外,吟声风月边。zú jì yān xiá wài,yín shēng fēng yuè biān。
万缘无所欠,只欠买山钱。wàn yuán wú suǒ qiàn,zhǐ qiàn mǎi shān qián。

胡仲弓

胡仲弓,宋朝诗人。公元一二六六年前后在世]字希圣,清源人,胡仲参之弟。生卒年均不详,约宋度宗咸淳二年前后在世。登进士第为会稽令,老母适至,而已是黜。自后浪迹江湖以终。仲弓工诗,著有苇航漫游稿四卷,《四库总目》传于世。 胡仲弓的作品>>

猜您喜欢

端午

胡仲弓

画舸纵横湖水滨,彩丝角黍斗时新。huà gě zòng héng hú shuǐ bīn,cǎi sī jiǎo shǔ dòu shí xīn。
年年此日人皆醉,能吊醒魂有几人。nián nián cǐ rì rén jiē zuì,néng diào xǐng hún yǒu jǐ rén。

竹坞

胡仲弓

洗竹可留三数竿,清风叶叶扫诗坛。xǐ zhú kě liú sān shù gān,qīng fēng yè yè sǎo shī tán。
莫言此是藏春坞,也有虚心管岁寒。mò yán cǐ shì cáng chūn wù,yě yǒu xū xīn guǎn suì hán。

题杨妃上马娇图

胡仲弓

并辔行春沉醉归,侍儿扶上绣鞍来。bìng pèi xíng chūn chén zuì guī,shì ér fú shàng xiù ān lái。
君王微笑回眸看,肯信嵬坡掩面时。jūn wáng wēi xiào huí móu kàn,kěn xìn wéi pō yǎn miàn shí。

曹娥庙

胡仲弓

黄绢碑残香草生,当时泪眼不曾晴。huáng juàn bēi cán xiāng cǎo shēng,dāng shí lèi yǎn bù céng qíng。
至今流水声呜咽,犹是曹娥哀怨声。zhì jīn liú shuǐ shēng wū yàn,yóu shì cáo é āi yuàn shēng。

雨中看花

胡仲弓

顽云痴雨霸春寒,李白桃红总失欢。wán yún chī yǔ bà chūn hán,lǐ bái táo hóng zǒng shī huān。
试问东君因底事,却来花上作艰难。shì wèn dōng jūn yīn dǐ shì,què lái huā shàng zuò jiān nán。

琼花

胡仲弓

洁白全无一点瑕,玉皇敕赐上皇家。jié bái quán wú yī diǎn xiá,yù huáng chì cì shàng huáng jiā。
花神不敢轻分拆,天下应无第二花。huā shén bù gǎn qīng fēn chāi,tiān xià yīng wú dì èr huā。

棋诗

胡仲弓

局面年来竟未安,一番下著一番难。jú miàn nián lái jìng wèi ān,yī fān xià zhù yī fān nán。
只今黑白无分别,输与傍人袖手观。zhǐ jīn hēi bái wú fēn bié,shū yǔ bàng rén xiù shǒu guān。

寄意三绝

胡仲弓

燕楼犹在月明中,还却明珠泪掩红。yàn lóu yóu zài yuè míng zhōng,hái què míng zhū lèi yǎn hóng。
青鸟不来云路隔,碧桃无复旧春风。qīng niǎo bù lái yún lù gé,bì táo wú fù jiù chūn fēng。

寄意三绝

胡仲弓

尘满胡床泪满衣,深闺寂寂锁相思。chén mǎn hú chuáng lèi mǎn yī,shēn guī jì jì suǒ xiāng sī。
一春幽恨无人共,手撚梨花肠断时。yī chūn yōu hèn wú rén gòng,shǒu niǎn lí huā cháng duàn shí。

寄意三绝

胡仲弓

井底银瓶事已非,鸳鸯打散鸭惊飞。jǐng dǐ yín píng shì yǐ fēi,yuān yāng dǎ sàn yā jīng fēi。
千金莫试秋胡妇,持向青楼买笑归。qiān jīn mò shì qiū hú fù,chí xiàng qīng lóu mǎi xiào guī。

走笔次月夜颐斋见寄

胡仲弓

抱琴时作醉翁吟,吟罢霞觞对月斟。bào qín shí zuò zuì wēng yín,yín bà xiá shāng duì yuè zhēn。
客有可人期不至,相思隔断暮云深。kè yǒu kě rén qī bù zhì,xiāng sī gé duàn mù yún shēn。

倚楼

胡仲弓

月明独倚异乡楼,北望天涯几许愁。yuè míng dú yǐ yì xiāng lóu,běi wàng tiān yá jǐ xǔ chóu。
故国不归人意老,无情汴水自东流。gù guó bù guī rén yì lǎo,wú qíng biàn shuǐ zì dōng liú。

听窦圭琴

胡仲弓

指按金徽星斗寒,试听一曲话悲欢。zhǐ àn jīn huī xīng dòu hán,shì tīng yī qū huà bēi huān。
妙音怕入时人耳,携入白云深处弹。miào yīn pà rù shí rén ěr,xié rù bái yún shēn chù dàn。

元宵

胡仲弓

缓辔归来看夜城,千门灯火照街明。huǎn pèi guī lái kàn yè chéng,qiān mén dēng huǒ zhào jiē míng。
自疑不是乘槎客,却傍银河星斗行。zì yí bù shì chéng chá kè,què bàng yín hé xīng dòu xíng。

太真卧病图

胡仲弓

鬓蝉雕落柳眉颦,惭愧三郎不见嗔。bìn chán diāo luò liǔ méi pín,cán kuì sān láng bù jiàn chēn。
一病早知尸解去,定无罗袜堕边尘。yī bìng zǎo zhī shī jiě qù,dìng wú luó wà duò biān chén。